Trời đất tối đen, mây ập đến.
Lốc xoáy sâu thẳm, đen tối đã xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, nó đi xuyên cả trời đất, tấn công thẳng lên mặt đấy.
Trong không gian là tiếng hét ai oán như xé rách cả tâm can của Vương Dã.
Bạch Tương Dạ và Lâm Lang Nguyệt đứng ngây ra nhìn mà không nói được gì cả.
- Đây là phép thần thông gì vậy?
Bạch Tương Dạ lẩm bẩm.
Nếu như nói rằng Lý Nhiên tinh thông Phật Đạo Võ, có thể giải thích được bằng tài năng thiên bẩm, vậy còn tu vi Nguyên Anh mà sử dụng được Pháp Tướng để phá hủy Pháp Tướng của cảnh giới Phân Thần thì giải thích thế nào?
Còn cả cảnh trước mắt này nữa, liên hệ với đất trời để giáng thiên lôi xuống. Đây đâu phải năng lực mà cảnh giới Nguyên Anh có chứ?
Bạch Tương Dạ biết Lý Nhiên rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Lâm Lang Nguyệt nói.
- Chiêu Lôi Chú này của hắn ta từng được chứng kiến rồi, ban đầu ta đã thua vì Thần Lôi này đấy.
Bạch Tương Dạ nhìn nàng ta với ảnh mắt nghi ngờ.
- Tiếp chiêu này rồi mà ngươi còn sống được sao?
Hắn ta giơ ngón cái lên, nói với vẻ khâm phục.
- Ngươi mạnh hơn trong tưởng tượng của ta.
Lâm Lang Nguyệt thấy hơi ngại.
Thấy được uy lực của Lôi Chú rồi nàng ta mới ý thức được khi đó Lâm Nhiên không sử dụng hết sức, còn chưa bằng ba phần uy lực hiện giờ.
Nếu không thì nàng ta không chỉ trọng thương thôi đâu.
Bạch Tương Dạ lắc đầu.
- Ta biết hắn có khả năng giết người vượt xa cảnh giới nhưng dù sao cũng là một cảnh giới mạnh thế này cơ mà, cứ tưởng ít nhất cũng là cả hai bên đều trọng thương cơ… Không ngờ hắn lại có thể đè bẹp Vương Dã luôn như vậy.
Từ Kim Đan bước sang Nguyên Anh và từ Nguyên Anh sang Phân Thần, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy, khoảng cách giữa chúng không thể nào miêu tả được.
Thực lực của Lý Nhiên chỉ có thể dùng từ đáng sợ để hình dung thôi.
Bạch Tương Dạ nhìn Lâm Lang Nguyệt, nói:
- Ta khuyên ngươi nhé, đừng nghĩ đến việc báo thù nữa. Khi trước ngươi sống sót được chắc cũng phải cảm ơn vì hắn đã không giết ngươi đấy.
Lâm Lang Nguyệt quay đầu ra chỗ khác.
Sau trận đối kháng ở Thú Triều, nàng ta đã từ bỏ việc báo thù một cách triệt để rồi.
Lý Nhiên cứ như một ngọn núi lớn không thể vượt qua được vậy, khiến người ta không có mong muốn được khiêu chiến hắn.
Hơn nữa bây giờ nàng ta đã thay đổi cách nhìn của mình về Lý Nhiên rồi. Người này hình như đáng sợ hơn trong tưởng tượng của nàng ta.
Thấy Vương Dã sắp không chịu được nữa, Bạch Tương Dạ âm thầm lùi về phía sau. Lâm Lang Nguyệt ngơ ra.
- Ngươi đi đâu đấy?
- Ta phải chạy thôi.
Bạch Tương Dạ nói với vẻ rất nghiêm túc.
- Nể tình ta không động thủ với ngươi, lát nữa nói tốt về ta với Lý Nhiên giúp nhé, làm ơn.
Nói xong hắn ta cúi người thật sâu với Lâm Lang Nguyệt.
Có chắc đây là Bạch Đồ đã từng sát sinh vô số lần không? Tùy hứng quá đấy.
Lâm Lang Nguyệt ghét thái độ này vô cùng, nếu như không phải do sợ ảnh hướng đến Lý Nhiên thì chắc chắn nàng ta sẽ không nói chuyện tử tế với hắn ta đâu.
- Nói giúp ngươi thì cũng không phải là không được, thế nhưng ngươi phải nói với ta trước. Rốt cuộc là Vương Dã ở đây để làm cái gì thế? Còn cả hiện tượng lạ ở Thập Vạn Đại Sơn là như thế nào?
Bạch Tương Dạ lắc đầu, nói.
- Vương Dã là một người cực kỳ cảnh giác, ta cũng không biết chính xác là hắn ta đang làm gì, chỉ biết hắn ta muốn luyện hóa một con rối để giúp hắn ta đột phá thôi.
- Thi Quỳ?
Lâm Lang Nguyệt hơi cau mày lại.
Vương Dã đang ở trong Thần Lôi, chống đỡ một cách đau khổ.
Uy lực của Kim Quang Ngự Lôi Chú mạnh quá đi mất.
Ban đầu Lý Nhiên còn là cảnh giới Kim Đan thì đã có năng lực giết người, chém yêu ma vượt cấp rồi, bây giờ có linh lực to lớn của Nguyên Anh, tạo ra những hiện tượng lạ trên đất trời thì lại càng là điều đáng kinh ngạc.
Hơn nữa Thần Lôi vốn đã khắc chế được mọi loại tà ma, khiến Phệ Hồn Hắc Vụ tan biến, cơ thể của Vương Dã bắt đầu thối rữa với tốc độ cực nhanh.
Kiểu gì hắn ta cũng không ngờ rằng bản thân sẽ thua trong tay một cường giả cảnh giới Nguyên Anh, hơn nữa còn thua một cách thê thảm như vậy.
- Đáng ghét đáng ghét.
Vương Dã nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt hắn ta có những tia sét, hắn ta nhìn Lý Nhiên một cách căm phẫn.
- Muốn giết ta sao? thần hồn của cảnh giới Phân Thần rất mạnh mẽ, không dễ chết như vậy đâu.
- Làm hỏng chuyện của lão tử, lại còn phá hủy cơ thể của ta...
- Lý Nhiên, ta nhất định phải giết ngươi.
Cơ thể của hắn ta đã sắp tan biến rồi.
Không còn thời gian để do dự nữa, tự dưng hắn ta sử dụng Giải Thể Đại Pháp, dùng linh lực còn lại để bảo vệ thần hồn, xông ra khỏi tia sấm sét.
Hắn ta bay về phía thác nước rồi đi vào bên trong làn nước, cảnh này không bị ai nhìn thấy cả.
Sau một phen này, sấm sét cũng tiêu tan.
Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố sâu bị cháy, cơ thể của Vương Dã đã bị phân giải ra rồi, trong không khí là mùi cháy khét nhè nhẹ.
Lý Nhiên tiếp đất, sắc mặt có hơi xấu.
Sau trận chiến tàn khốc này, cho dù linh lực của hắn ta có mạnh đến đâu thì lúc này cũng đã sắp đến mức cảnh báo rồi. Lâm Lang Nguyệt đi đến bên hắn ta, đưa Hồi Phục Đan Dược cho hắn.
- Vương Dã chết thật rồi sao?
Nàng ta thấy có hơi khó tin, đây là cao thủ cảnh giới Phân Thần đấy!
Lý Nhiên hơi cau mày, hắn ta thấy có gì đó hơi sai.
- Về lý thuyết thì chắc là chết rồi.
Lúc này, hắn để ý thấy một luồng khói đen trên mặt đấy, chúng đang hòa vào nhau, cuồn cuộn liên tục.
Hình như Vương Dã đã sử dụng Phệ Hồn Hắc Vụ.
Dưới sự gột rửa của tia sét, hắn ta đã bị bóc tách ra nhưng không bị phá hủy.
Lý Nhiên sử dụng Đoạt Thiên Công, linh lực bọc lấy ngón tay của hắn, dần tiến gần đến đó.
Vào khoảnh khắc hắn chạm vào đó, đám khói đen mở ra như một tấm lưới, xông đến bao vây hắn nhanh như chớp vậy.
Dường như đàm khói đen này có linh tính, nó muốn nuốt chửng hắn.
Ánh sáng màu vàng kim của Đoạt Thiên Công lại bừng lên, phá vỡ đám khói đen trong tiếng thét đầy ai oán.
Những tia năng lượng màu đen bị hút vào trong cơ thể.
Lý Nhiên tự dưng cảm giác rất tỉnh táo, khả năng cảm nhận của hắn được nâng lên mấy lần liền.
- Đây là thứ gì vậy?
Hắn nhìn bên trong cơ thể mình mà thấy có chút ngờ vực.
Năng lượng bên trong đám sương đã được tiểu nhân bên trong đan điền hút mất rồi, cơ thể của tiểu nhân đó ngày càng mạnh mẽ, thần hồn của hắn thì mạnh hơn không chỉ một chút.
- Phệ Hồn Hắc Vũ có khả năng xâm chiếm hồn phách. Sau khi bị Đoạt Thiên Công luyện hóa, nó đang quay ngược lại nuôi dưỡng thần hồn của ta.
Lý Nhiên có hơi thắc mắc.
Dưới sự rèn luyện của Đoạt Thiên Công, thần hồn của hắn đã sắc bén, mạnh mẽ một cách lạ thường rồi. Cộng thêm sự nuôi dưỡng từ năng lượng màu đen đó nữa, Lý Nhiên cũng không rõ bây giờ thần hồn của hắn mạnh đến mức nào, thế nhưng chắc không phải mức độ của Nguyên Anh nữa.
Hắn để thần thức chìm vào trong tiểu nhân đó.
Tiểu nhân phóng to thần niệm đó ra, bất cứ một động tĩnh nào cũng không thoát khỏi khả năng cảm nhận của Lý Nhiên. Tự dưng hắn cảm nhận được điều gì đó rất khác, hắn mở to mắt ra, nhìn về phía thác nước.
- Thì ra hắn ta trốn ở đây.
Ánh mắt hắn rất lạnh lẽo, nụ cười đáng sợ.