Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 136: Cự nhân và lệ quỷ, pháp tướng đấu với pháp tướng

Chương Trước Chương Tiếp

- Đùng đùng đùng!

Lý Nhiên dùng chân dẫm lên người Vương Dã, phun ra ngọn lửa màu vàng kim một cách vô tình.

Sự tấn công của Tạo Đãng Phật Quang khiến Phệ Hồn Hắc Linh kêu lên đầy ai oán, linh khí vốn rất đậm đã trở nên yếu đuối vô cùng.

Làn khói đen trên mặt Vương Dã tản đi, để lộ ra gương mặt thật của hắn ta.

Trên gương mặt già nua, héo úa là một đôi mắt nhỏ mà nham hiểm vô cùng, chúng tỏa ra ánh sáng của sự ác độc.

- Chẳng trách phải dùng khói đen để che mặt, thực sự là ngươi trông rất đáng sợ.

Lý Nhiên mặt đầy vẻ ghét bỏ, Phật Quang lại tấn công mạnh hơn. Vương Dã chớp mắt một cái, cơ thể hắn đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, cứ như có một con cá trôi tuột xuống khỏi chân hắn ta vậy.

Sau khi thoát khỏi được sự trói buộc của Phật Quang, cuối cùng hắn ta cũng có cơ hội để được hít thở một cách bình thường. Hắn ta nằm rạp ra trên đất, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.

Cho dù là thiên tài thì hắn ta cũng chưa đến hai mươi tuổi nữa. Muốn làm đến mức này thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Vương Dã thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, hắn ta không cười nổi.

Phật Lực cực dương, cực thuần khiết đó đúng là khắc tinh của Tổ Dĩ Đạo. Cho dù là hắn thì cơ thể cũng suýt nữa bị phá vỡ.

- Ngươi rốt cuộc là ai! Đệ tử U La Điện sao có thể biết Phật Môn Công Pháp Được.

Vương Dã nói với giọng ai oán, khàn khàn. Sức mạnh Chân Ngôn này cho dù là phật tử của Vô Vọng Tự cũng chưa chắc đã có.

Có những luồng khói nổi lên giữa lòng bàn tay Lý Nhiên, chúng cứ bay ra xa.

- Ngươi có thể gọi ta là Nam Ngọc Gia Đặc Lâm Bồ Tát.

- Hả?

Vương Dã nghe chẳng hiểu gì cả.

Lý Nhiên cười với vẻ răn đe.

- Chuẩn bị để được siêu độ chưa?

Sắc mặt Vương Dã lập tức lạnh xuống, cắn răng nói.

- Ngươi tưởng mình có thể thắng được lão phu thật sao?

- Ngươi chỉ là Nguyên Anh bé nhỏ mà thôi.

- Sao có thể làm nên chuyện chứ.

Vương Dã bật dậy, hắc bào bay phấp phới, Vô Biên Hắc Vụ tản ra tứ phía.

Dường như có một tấm màn được kéo ra vậy, nó phong tỏa cả đất trời, nhiệt độ lập tức hạ xuống mức thấp cực độ, hoa cỏ trên mặt đất khô héo lại ngay lập tức.

Cải Thiên Hóa Nhật, nhật nguyệt đều không thể tỏa sáng.

Bóng người Vương Dã đã biến mất, cho dù là thần thức cũng không nắm bắt được vị trí của hắn ta nữa.

Những tiếng cười vang lên trong không gian nhưng chẳng thể nhận ra phương hướng của tiếng cười đó.

- Trong Vĩnh Dạ Pháp Tướng của ta, cơ hội sống của ngươi sẽ dần biến mất, ngươi sẽ trở thành thức ăn cho Lệ Quỷ.

- Đây chính là sự khác biệt giữa Phân Thần và Nguyên Anh, dù ngươi có là thiên tài giỏi giang đến mức nào cũng không thể phá vỡ Pháp Tướng của lão phu được.

Lý Nhiên cau mày, quả thực là hắn ta đã cảm nhận được sự xâm chiếm của một luồng sức mạnh nào đó, nó đang hút cạn dần sức sống của hắn.

Trong màn sương đen này, đưa tay ra cũng không thấy được bàn tay, không có bất cứ một cảm nhận nào về phương hướng cả, cho dù là bay về hướng nào thì cũng không có giới hạn.

- Đoạt Thiên Công!

Một chữ Triện cổ màu vàng kim tự dưng bò ra khắp trên người hắn, ánh sáng màu vàng kim đã dần dần xuyên thấu qua làn khói đen,

Cảm giác bị tước đoạt đó cũng đã biến mất, Đoạt Thiên Công đang vận động liên tục, nó đang hút lại năng lượng của đám khói đen.

Thôn Nạp Vạn Pháp!

Vương Dã nói với vẻ khó tin.

- Đây, đây là công pháp gì vậy, sao có thể như vậy chứ.

Những hoa văn thần bí đó đang cướp lấy năng lượng của Pháp Tướng.

- Tên tiểu tử này kỳ lạ quả, bắt buộc phái đánh nhanh thắng nhanh thôi.

Giọng nói trầm ngâm của Vương Dã vang lên.

- Vĩnh Dạ Vô Tuyên, Ác Quỷ Phệ Tâm!

- Grao grao grao.

Làn khói đen lại cuồn cuộn lên, những đôi mắt đỏ lừa ở khắp nơi, vô số những con ác quỷ đang giãy giụa, gào thét, chúng vồ về phía Lý Nhiên như là không thiết sống nữa vậy.

Xung quanh Lý Nhiên được bao bọc bởi Phật Quang sáng chói.

Dưới sự gột rửa của Phật Quang, bọn ác quỷ gào lên đầy ai oán rồi biến thành khói bay đi mất.

Thấy sự tấn công của mình không có tác dụng gì, chúng không vồ về phía Lý Nhiên nữa mà tự tập quanh hắn, nhìn hắn với vẻ tham lam, dữ tợn.

- Grao!

Một con Lệ Quỷ có thân hình rất khôi ngô xông đến, cơ thể chúng rõ ràng là to hơn nữa con quỷ khác phải đến hai, ba lần.

Nó nắm lấy một con quỷ ở bên cạnh rồi nhét vào miệng, bắt đầu nhai rôm rốp.

Những quỷ hồn khác trông rất kinh hãi thế nhưng không một con nào rời đi cả, chúng đứng nguyên tại chỗ, run lên cầm cập.

Con Lệ Quỷ đó ăn ngày càng nhiều, cơ thể cũng ngày càng to lớn. Cuối cùng, nó hóa thành một con quỷ khổng lồ dữ tợn cao khoảng mười mét.

Cả người nó được tạo nên bởi khói đen, hai đôi mắt đỏ lừa như hai chiếc đèn lồng vậy, sáu cánh tay thô ráp, to lớn đang huơ huơ trong không trung, trông đáng sợ vô cùng.

Lệ Quỷ há to miệng ra, hít một hơi thật mạnh, cả làn khói đen và bọn quỷ nhỏ đều bị nó hít vào miệng.

Cơ thể nó lại to thêm, ngọn lửa ma bập bùng cháy như chọc trời.

Lâm Lang Nguyệt ngơ ra.

- Đây là thực lực thật sự của Phân Thần sao?

Uy lực kinh khủng thế này, đúng là khiến người ta phải khiếp sợ.

- Grao!

Lệ Quỷ gào lên, nắm đấm to lớn của nó đập thẳng về phía Lý Nhiên, cơn gió mà nó tạo ra cũng đủ để quật ngã một cái cây rồi.

Vương Dã nói với giọng rất ngông cuồng.

- Ở trước Phân Thần Pháp Tướng, Nguyên Anh chỉ là lũ sâu bọ thôi, chiếp chiếp chiếp...

Tiếng cười đó dừng lại, hắn ta nhìn cảnh trước mặt mà ngây ra.

Một Cự Nhân màu vàng kim đang đứng sau lưng Lý Nhiên, bàn tay lớn đó đã nắm lấy nắm đấm của Lệ Quỷ.

Cự Nhân đó cởi trần, cơ bắp như được đúc bằng sắt thép vậy.

Cánh tay trái có rồng quấn quanh, cánh tay phải có voi đứng trên đó, đằng sau là cả một dải ngân hà lấp lánh.

- Uỳnh!

Cự Nhân huơ nắm đấm, đấm bay Lệ Quỷ ra, nó đè gãy không biết bao nhiêu cái cây.

Vương Dã nuốt nước bọt.

- Đây là... Pháp Tướng sao?

Lệ Quỷ bò dậy, chạy về phía Cự Nhân.

- Uỳnh uỳnh uỳnh.

Một người một quỷ đấu trực diện với nhau, ánh sáng màu vàng và quỷ khí đối đầu với nhau.

Mỗi một động tác đều gây ra một cơn gió lớn, dường như chỉ một cái giẫm chân thôi cũng có thể phá hủy cả một đại lục, đánh đến mức trời long đất lở, sông biển náo động.

- Uỳnh!

Sáu cánh tay của Lệ Quỷ huơ như điên, đánh liên tục về phía Cự Nhân màu vàng.

Tỏa thân Cự Nhân tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, đôi mắt của Thần Long ở cánh tay trái tự dưng sáng bừng lên, một tiếng gầm vang lên, thân hình của nó to lên trông thấy.

Sừng hươu, bờm sư tử, thân rắn, móng chim ưng... đến cả những cái vẩy trên người nó cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

Cơ thể khổng lồ ấy cong cong lại, cuốn chặt lấy người Lệ Quỷ.

Cự Nhân màu vàng kim đó ngửa đầu lên gào lớn, tay trái nắm chặt lấy đầu Lệ Quỷ, đập thật mạnh một cái.

- Uỳnh!

Cự Nhân đã khiến đầu của nó rơi xuống.

Tự dưng Lệ Quỷ không giãy giụa nữa, sáu cánh tay đó buông thõng xuống, hóa thành khói đen bay khắp nơi.

- Hự!

Vương Dã nôn ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệnh.

- Vĩnh Dạ Pháp Tướng đã bị phá giải rồi sao?

- Còn là bị phá bởi một Nguyên Anh cường giả?

Hắn ta nhìn Cự Nhân đang từ từ bước về hư không ấy mà cảm giác sợ sệt bỗng nổi lên.

Chẳng trách Bạch Tương Dạ không chịu ra tay, còn nói hắn ta không đánh lại Lý Nhiên nữa. Cảnh giới của tên này quả thực là chỉ là một lời nói dối thôi.

Đây không phải thực lực của một Nguyên Anh cường giả.

- Đợi đã.

Vương Dã tự dưng nhớ ra điều gì đó.

- Lý Nhiên đâu rồi?

Hắn ta ngó nghiêng khắp tứ phía, có một nguồn uy lực tự dưng xuất hiện, đè hắn xuống đất, dường như cả thế gian đều trở nên nghiêng ngả. Vương Dã ngoảnh đầu lại, Lý Nhiên lơ lửng giữa không trung, trên đỉnh đầu hắn là một đám mây đen khổng lồ.

Khí tức đến từ Bách Cổ đang dần lan ra.

- Nội Hữu Phích Lịch, Lôi Thần Ẩn Danh!

Cùng với tiếng đầy uy nghiêm đó, ánh sáng của sấm sét cũng ngưng tụ lại.

- Đợi đã.

Vương Dã giãy giụa, rất hoảng sợ, Lôi Thần Điện thì đã giáng xuống rồi.

Kim Quang Ngự Lôi Chú chiếu xuống, vạn vật đều bị hủy diệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️