Lý Nhiên hận không thể khâu miệng Tần Như Yên lại.
Vì để cho nàng ta câm miệng lại, hắn dứt khoát thu Vân Linh Thương lại.
Lão Tử không cần còn không được sao!
Kết quả là, đối phương lại bắt đầu tấn công cơ thể của hắn một lần nữa.
- Lý Thánh Tử, thân hình của ngươi thật tuyệt!
- Ngươi có thể bóp cổ ta một cái không? Ta muốn cảm nhận một chút lực cánh tay của ngươi!
- ...
Lý Nhiên lắc đầu bất lực:
- Tần Thánh Nữ, chúng ta bình thường hơn một chút được không?
Tần Như Yên cười:
- Lý Thánh Tử đừng quên ta là Yêu Nữ Hợp Hoan Tông, bình thường chính là như thế này, nếu không làm sao xứng đáng với danh Yêu Nữ này?
Lý Nhiên cau mày:
- Ai nói như vậy?
- Hả?
Tần Như Yên sửng sốt:
- Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, không phải Hợp Hoan Tông đồng dạng với phóng túng trụy lạc sao?
Lý Nhiên nhún vai:
- Nhưng ta lại không nghĩ như vậy.
- Chính Đạo thì nhất định là người tốt sao? Ta đã nhìn thấy vô số kẻ phá hoại Chính Đạo. Tương tự như vậy, Yêu Nữ Hợp Hoan Tông nhất thiết phải phóng đãng sao? Ta thấy không phải như vậy.
- Con người đều rất phức tạp. Có người nghĩ ta là ma đầu, có người lại nghĩ ta là anh hùng, có người ghét ta đến tận xương tủy, cũng có người yêu ta như cả sinh mệnh.
- Điều quan trọng nhất không phải là người khác nghĩ gì, mà ngươi cần biết mình là ai.
Lý Nhiên không nói đạo lý gì to tát, giọng điệu phảng phất như đang nói chuyện bình thường.
Nhưng Tần Như Yên lại ngẩn người ra.
Nàng ta sững sờ nhìn Lý Nhiên, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, giống như có thứ gì đó được thắp sáng.
Sau một hồi im lặng, nàn ta thì thầm nói:
- Trong mắt Lý Thánh Tủ, ta là loại người như thế nào?
- Ta không rõ ngươi là ai.
Lý Nhiên nghiêm túc nhìn nàng ta:
- Nhưng ta biết ngươi là một kẻ có bệnh.
- Có bệnh?
Tần Như Yên có chút nghi hoặc.
- Không sai.
Lý Nhiên chỉ vào đầu rồi nói:
- Chỗ này của ngươi nhất định có vấn đề.
Tần Như Yên:
- …
- Ha ha
Nàng ta che miệng lại cười khúc khích, nụ cười có mười phần quyến rũ:
- Đáng ghét, người ta vừa mới cảm động muốn khóc, bầu không khí lại bị ngươi phá hỏng...
Lúc này, Lý Nhiên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía tây bắc.
Sắc mặt nghiêm nghị, lông mày nhíu lại.
Tần Như Yên thấy có điều không ổn, nghiêm mặt nói:
- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Lý Nhiên không trả lời, trực tiếp nhảy lên không trung, để lại một giọng nói:
- Các đệ tử của U La Điện nghe lệnh, nhiệm vụ thăm dò kết thúc, lập tức rút lui khỏi đây theo đường cũ, trở về tông môn!
- Vâng!
Mặc dù các môn đồ của U La Điện không hiểu chuyện gì, nhưng bọn họ cũng không có nghi ngờ gì cả.
Mọi người dựa theo tuyến đường vòng vèo lúc nãy để trở về.
Mà hướng của Lý Nhiên hiển nhiên khác bọn họ, mà là bay về hướng tây bắc.
Tần Như Yên không kịp suy nghĩ, liền hạ lệnh:
- Đồ đệ của Hợp Hoan Tông lập tức rút lui.
Nói xong thì bỏ đi theo hắn.
Phía trước thác nước.
Lâm Lang Nguyệt còn đang chật vật chống đỡ, linh lực đang suy giảm nhanh chóng.
Các vết nứt trên tấm chắn huỳnh quang giống như mạng nhện, có khả năng vỡ ra trong giây tiếp theo.
Ánh mắt Vu Dã có hơi kinh ngạc.
Không ngờ rằng Lâm Lang Nguyệt lại mạnh như vậy!
Chính là Nguyên Anh Sơ Kỳ, có thể thôn phệ hắc vụ của hắn ta lại chống đỡ lâu như vậy, đây quả thực là một chuyện không thể ngờ tới.
- Không thể để nàng ta thoát khỏi đây.
Ánh mắt Vu Dã lạnh lùng, mà hắc vụ quỷ dị lại tiêu tán ra ngoài.
Ác quỷ trong màn sương mù kia dường như bị kích thích theo cách nào đó, đòn tấn công càng lúc càng điên cuồng, vòng bảo hộ phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ chua chát.
Vẻ mặt Lâm Lang Nguyệt nghiêm túc:
- Chuẩn bị xong, ta còn có thể chống đỡ ba nhịp.
Nhạc Kiếm Ly gật đầu, truyền linh lực vào bên trong thanh trường kiếm, liều mạng chuẩn bị xong.
- Hai nhịp.
Hộ tráo đã bắt đầu rung chuyển.
Cả hai người bọn họ lo lắng nuốt nước bọt.
- Một…
Ngay khi lá chắn vỡ tan, một bóng người màu vàng đột nhiên lao tới!
Chỉ nhìn thấy người này được bao phủ bởi ánh sáng vàng, hắn nhấc một tay lên, lao ra khỏi hắc vụ bao vây xung quanh.
Ác quỷ trong làn sương mà lao tới, nhưng lại bị ánh sáng vàng thiêu đốt phát ra từng tiếng kêu rên, căn bản không thể lại gần được.
Vu Dã nhíu mày:
- Người này là ai?
Sau khi nhìn rõ bóng dáng, Bạch Tương Dạ nở nụ cười nhàn nhạt:
- Chúc mừng ngươi, ngươi đã trúng giải rồi.
Vu Dã:
- Hả?
Lý Nhiên đưa theo hai nữ nhân bay lên không trung, thoát khỏi sự ràng buộc của Hắc Vụ, đáp xuống biên giới của rừng rậm.
Bọn họ đứng vững vàng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt nghiêm nghị.
Nhạc Kiếm Ly lẩm bẩm nói:
- Lý Nhiên? Sao ngươi lại tới đây?
Rõ ràng là nàng ta không hề bóp nát ngọc bội đó…
Lý Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta:
- Sao ngươi lại không bóp nát ngọc bội? Mặc kệ lời ta nói như gió thoảng bên tai sao? Ta thấy ngươi không muốn cái mạng của mình nữa!
- !
Nhạc Kiếm Ly nhớ tới hôm đó bị hắn trói lại đánh… Chân gần như mềm nhũn ra, vội vàng đưa tay ra sau.
Lý Nhiên gần như phát điên lên vì nàng ta.
Trước khi đi tới Thập Vạn Đại Sơn, hắn lo lắng gặp phải tình huống nguy cấp, có lẽ Nhạc Kiếm Ly sẽ không kịp bóp nát dây ngọc bội.
Vì vậy hắn đã đặt quà tặng của Thịnh Tri Hạ là Minh Như Kính lên người nàng ta.
Bằng cách này, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì vẫn có thể cảm nhận hình ảnh ở gần của đối phương.
Kết quả là hắn chỉ tùy tiện cảm nhận nó một chút, không ngờ lại phát hiện ra rằng cả hai người họ đang đánh nhau với Phân Thần Sơ Kỳ.
Dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới, suýt chút nữa là không kịp rồi!
Lâm Lang Nguyệt nhận thấy giữa hai người bọn họ có gì đó không ổn, nhưng bây giờ cũng không kịp nghĩ gì.
- Lý Nhiên, đây là một cao thủ Phân Thần của m Thi Đạo, ba người chúng ta chia nhau ra mà chạy, còn có cơ hội sống sót.
Nàng ta vội vàng nói.
- Không được.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ngươi đưa Nhạc Kiếm Ly đi trước đi.
Hai nữ nhân đều sửng sốt, Nhạc Kiếm Ly lo lắng nói:
- Lý Nhiên, ngươi cũng không nên manh động, tên gia hỏa này khắp nơi toàn là quỷ dị, tuyệt đối không hề dễ đụng vào!
Lý Nhiên cười lạnh một tiếng:
- Thật là trùng hợp, ta cũng không dễ đụng vào, nếu bây giờ chạy trốn thì chỉ bị động, khó mà bảo vệ được các ngươi.
Lỡ như Nhạc Kiếm Ly gặp tai nạn ngoài ý muốn, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Vì vậy, hắn phải giết chết cái tên gia hỏa kia.
Cho dù là Phân Thần cũng phải giết chết!
…
Lúc này, Tần Như Yên cũng đã bay tới, nhìn thấy vẻ mặt của lão giả hắc vụ phía sau có chút sững sờ.
- Phệ Hồn Hắc Vụ? Là Vu Dã của m Thi Đạo! Sao hắn ta lại ở đây chứ?
Nhìn thấy trận pháp của mấy người, hình như là đánh nhau?
Lý Nhiên liếc nhìn nàng ta một cái:
- Đây không phải lúc nói chuyện này, các người ở đây chỉ có bám chân ta thôi! Tần Như yên, ngay lập tức đưa Nhạc Kiếm Ly rời khỏi đây đi!
Sắc mặt Nhạc Kiếm Ly lo lắng:
- Cùng nhau đi đi!
Đầu óc Tần Như Yên còn tỉnh táo, gần như trong nháy mắt liền phản ứng lại.
Phía trước là cao thủ Phân Thần, tác dụng của Kim Đan cực kỳ bé nhỏ, chỉ cần nàng ta ở lại cũng sẽ khiến Lý Nhiên phân tâm.
Sau khi nhận được ánh mắt của Lý Nhiên, trong tay nàng ta hiện lên một quầng sáng màu hồng, nàng ta đè xuống lưng Nhạc Kiếm Ly nhanh như tia chớp.
Nhạc Kiếm Ly vốn dĩ đã tiêu hao không ít sức lực, lần này lại còn đột nhiên bị tấn công, không kịp cảnh giác liền ngất đi.
Tần Như Yên đỡ nàng ta đứng dậy, dứt khoát nói:
- Ta đưa nàng đi trước, Lâm Lang Nguyệt, ngươi thì sao?
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nhìn Bạch Tương Dạ:
- Còn có một người nữa, ta phải ở lại để ngăn chặn hắn ta.
Tuy Bạch Tương Dạ chưa từng xuất thủ nhưng chắc chắn là một yếu tố rất nguy hiểm.
Ánh mắt Tần Như Yên phức tạp nhìn Lý Nhiên:
- Lý Thánh Tử... ngàn lần đừng chết.
Nói xong liền xoay người bay lên không trung.
Vu Dã đối mặt với hắc vụ lăn lộn, nở nụ cười khàn khàn:
- Ha ha ha ha ha, nghĩ rất tốt, hôm nay các ngươi cho dù một người cũng đừng hòng thoát khỏi nơi này!
Những tảng đá dưới chân Lý Nhiên nổ tung, như những quả đạn pháo bắn nhanh về phía hắn.
Sát khí trong mắt hắn dường đã thức tỉnh!
Dám giết người của hắn!