Nhìn vào đôi mắt đầy sát khí đó, Tần Như Yên chợt nhận ra, nam nhân này một giây trước còn đang đùa giỡn với nàng ta một giây sau có thể sẽ giết nàng ta không chút do dự.
Nàng ta chợt cảm thấy hối hận.
Không nên nhắc đến Nhạc Kiếm Ly, có lẽ điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của đối phương ...
Lý Nhiên lạnh giọng:
- Cho ngươi mười giây để giải thích.
Tần Như Yên cổ họng thắt lại, lắc đầu nói:
- Lý Thánh Tử hiểu lầm rồi, ta chỉ là Kim Đan cảnh làm sao có khả năng do thám bí mật của ngươi?
Đây cũng là điều mà Lý Nhiên thấy lạ.
Tần Như Yên ở ngay bên cạnh hắn, nhất cử nhất động đều không thể thoát khỏi nhận thức của hắn, theo lý thuyết không có khả năng bị đối phương phát hiện ra cái gì.
- Vậy lời vừa rồi của ngươi có ý gì?
Lý Nhiên ném ra một Cách m Trận Pháp xuống, ngón tay cái đặt lên động mạch của nàng ta.
Dưới ảnh hưởng của Phá Vọng Chi Đồng, bất kỳ sự quyến rũ nào cũng không có tác dụng đối với hắn.
Chỉ cần đối phương có chút động tác bất thường nào là có thể bị giết chết ngay lập tức!
Tần Như Yên thì thào nói:
- Thực lực của ta tuy không phải là đỉnh cao nhưng nhìn người tuyệt đối không sai. Huyết khí của Lý Thánh Tử như rồng, mười phần dương khí, có thể là không nhìn ra được gì, nhưng Nhạc thủ tịch cũng quá rõ ràng…
- Mày mặt thả lỏng, xuân sắc bừng bừng, hiển nhiên Nguyên m đã mất.
- Mà chỉ một ngày trước đó, nàng ta còn là một xử nữ ...
Lý Nhiên biết được Hợp Hoan Tông có thuật xem tướng rất đậc biệt, có thể nhìn ra sự thay đổi này cũng không có gì kỳ lạ.
- Ngay cả như vậy, làm thế nào ngươi mới có thể chắc chắn rằng nó có liên quan đến ta?
- Còn cần phải nói sao?
Tần Như Yên lẩm bẩm:
- Nhạc thủ tịch nhìn ngươi, tình ý kia sắp tràn ra rồi!
- Còn có, nàng ta chính là đệ nhị Thiên Kiêu, là Kiếm tiên tử lạnh lùng vô tình! Ngoài ngươi ra, còn có ai có thể lọt vào mắt nàng ta nữa?
Lý Nhiên:
- …
Những gì mà Tần Như Yên nói đều có lý, thực sự không có chút sơ hở nào.
Hơn nữa nếu đối phương theo dõi hắn cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tiết lộ điều đó.
Như vậy, nếu hắn động thủ thì chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình sao?
Sơ suất rồi!
- Hóa ra là như vậy...
- Nếu không thì?
Tần Như Yên tức giận nói:
- Nô gia coi ngươi như người một nhà mới nói như vậy, còn ngươi thì sao? Không nói lời nào đã túm lấy ta đập vào cây, còn nói sẽ giết ta nữa hu hu hu…
Vừa nói, cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta đã chu ra, ủy khuất bật khóc, nước mắt rơi lã chã.
Lý Nhiên không khỏi có chút xấu hổ.
Hắn buông tay ra, nhẹ nhàng nói:
- Lần này là do ta xúc động, nhưng nếu bên ngoài lại quan tâm đến tin đồn của Nhạc Kiếm Ly, ta nhất định sẽ giết ngươi.
- Ngươi còn uy hiếp ta, đây là thái độ áy náy sao? Trước đây người ta trả lại lệnh bài cho ngươi, ngươi có nói như thế này không. Ta nhất định sẽ giết ngươi, sao ngươi lại cứ đối xử với ta như vậy hả? Hu hu hu…
Tần Như Yên càng khóc lóc thảm hơn.
Các đệ tử bên cạnh đều ngẩn người ra.
Đánh cũng không được, không đánh cũng không được, trong lúc nhất thời chỉ có thể ngây người đứng đó nhìn.
Lý Nhiên gãi gãi đầu:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Tần Như Yên mở hồ mở hai mắt đẫm lệ ra, nức nở nói:
- Ngươi đánh ta đau rồi, còn không mau xoa xoa cho ta đi…
- ?
Lý Nhiên quay lưng bỏ đi.
Tần Như Yên gạt nước mắt, vẻ mặt lập tức bình tĩnh lại.
Nhìn bóng lưng hắn, nàng ta cắn nhẹ đôi môi anh đào.
- Đây là lần thứ hai hắn muốn giết ta, xem ra Nhạc Kiếm Ly có một vị trí rất quan trọng trong trái tim hắn.
Nàng ta vươn tay che cổ, cảm giác ngột ngạt vì bị bàn tay to bóp cổ vẫn chưa tiêu tan.
- Đúng vậy, tại sao hắn lại dùng nhiều lực như vậy? Hắn không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì sao.
Khóe miệng Tần Như Yên cong lên nở một nụ cười, cũng nhanh chóng đi theo.
- Lý Thánh Tử, nếu ngươi xoa không tử tế cho ta, ta sẽ nói chuyện của người ra!
- Nói ra ta sẽ giết ngươi.
- Ngươi làm được không?
- Ngươi thử xem?
Tiếng nói chuyện của hai người họ ngày càng xa
Các đệ tử của Hợp Hoan Tông và U La Điện nhìn nhau, hơn chục khuôn mặt đều tràn ngập vẻ khó hiểu.
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?
- Làm sao ta biết...
Lý Nhiên xem như đã phát hiện ra.
Tần Như Yên này nhất định có chuyện gì không ổn!
Vừa rồi hắn đã thật sự muốn giết người, Yêu Nữ này không thể nào không cảm giác được, nhưng hiện tại vẫn theo hắn như cao da chó (*).
Hơn nữa là càng dính người hơn trước đây!
- Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?
Lý Nhiên nhíu mày nói.
Tần Như Yên gật đầu:
- Ta sợ, nhưng nếu như nhất định phải chết, ta còn hy vọng ta sẽ chết ở trong tay ngươi.
- …
- Nhưng Lý Thánh Tử phải hứa với ta một điều.
- Chuyện gì?
Đôi mắt Tần Như ướt át, bờ môi anh đào khẽ hé mở:
- Nếu như ngươi thật sự muốn giết ta, nhất định phải cởi trần, ta thích xem~
- Ta mẹ nó…
Cái trán Lý Nhiên nổi đầy gân xanh.
Tần Như Yên mắt phượng tràn đầy ý cười.
Thực ra, nàng ta không biết mình đang nghĩ gì.
Nàng ta vốn là trời sinh mị cốt, thể chất của nàng ta có thể so sánh với A Thấm, nàng ta đã tu luyện công pháp Hợp Hoan Tông từ khi còn nhỏ, vẻ quyến rũ đã xâm nhập vào trong xương cốt.
Mặc dù cố ý làm ra nhưng cũng có thể khiến cho người ta mê mẩn.
Dù những người Chính Đạo kia luôn miệng mắng nàng ta là Yêu Nữ, nhưng có ai lại không nhìn nàng ta với ánh mắt đầy tham lam?
Nhưng Lý Nhiên thì khác.
Ánh mắt hắn chưa bao giờ dừng lại trên người nàng ta nửa giây.
Cho dù vừa mới bóp cổ nàng ta nhưng trong mắt hắn cũng không có chút lưu tình nào ngoài sát khí lạnh lẽo.
Mà chính cảm giác đó khiến tim nàng ta đập nhanh hơn mà không rõ lý do.
Bụp!
Lý Nhiên đâm một phát xuyên qua đầu Kim Đan Cự Mãng.
Tần Như Yên mỉm cười tán thưởng:
- Thương của Lý Thánh Tử thật là cứng!
Trên mặt Lý Nhiên đầy vạch đen.:
- Ngươi nhất định có bệnh!
Ở bên trong rừng sâu. một khu vực rộng mở.
Một dòng thác thẳng từ trên đỉnh núi đổ xuống rồi tụ xuống đầm nước bên dưới, gầm rú rất lớn.
m thanh chói tai.
Trước đầm nước, hai nữ hai nam đang đối mặt nhau, có đệ tử tông môn nằm la liệt, có người bị thương nặng sắp chết, có người không còn hơi thở, hiện trường rất bi thảm.
Hai nữ tử là Lâm Lang Nguyệt và Nhạc Kiếm Ly. Lúc này sắc mặt bọn họ tái nhợt, hơi thở rối loạn, rõ ràng là vừa trải qua một trận ác liệt.
Đứng đối diện với bọn họ, là một lão giả với thân hình khô gầy, khuôn mặt lấm tấm sương đen, trông rất kì dị.
Còn người kia, không biết đâu là Bạch Tương Dạ
- Bạch Tương Dạ...
Giọng nói của lão giả vang lên, phảng phất như tiếng ma sát kim loại chói tai.
- Không phải nói sẽ giúp lão phu ngăn chặn bọn đệ tử tông môn này sao, sao bọn họ lại tới nhanh như vậy?
Bạch Tương Dạ nhún vai:
- Ở đây có một nhân vật tàn ác, ta không thể đánh bại.
Lão giả nhíu mày lại:
- Thế hệ trẻ còn có người mà ngươi sợ sao? Là ai?
Bạch Tương Dạ thản nhiên nói:
- U La Điện, Lý Nhiên.
- Là hắn?
Lão giả nhướng mày.
- Chính là kẻ được xưng là thiên tài Đại Đế chuyển thế kia?
Bạch Tương Dạ lắc đầu:
- Có phải Đại Đế chuyển thế hay không ta không biết, nhưng chỉ cần hắn có thời gian, hắn nhất định có thể Chứng Đế.
Lão giả sững sờ một lúc.
Đây là lần đầu tiên lão nghe thấy từ miệng Bạch Tương Dạ đánh giá cao về người khác như vậy.