Nhóm Tu Hành Giả lần lượt đến Thập Vạn Đại Sơn để truy tìm Tiên Duyên khó hiểu kia.
Ngoại trừ Thịnh Trì Hạ.
Nàng ta nói rằng sẽ ở lại để xoa dịu mọi người, đồng thời dọn dẹp thi thể của Yêu Thú bên ngoài thành, nên sẽ không đi cùng.
Điều này khiến Lý Nhiên có phần khâm phục.
Có thể thấy, vị công chúa này thực sự rất yêu thương dân chúng.
Với thân phận cao quý lại còn là thiên tài Kim Đan cảnh, cũng hiếm có được tâm tính như vậy.
Nhưng không biết vì sao, ánh mắt mà Thịnh Trì Hạ nhìn hắn lúc nào cũng có chút kỳ lạ.
Có chút né tránh, có chút ngượng ngùng, một chút... kinh ngạc?
Nhưng Lý Nhiên cũng không quá coi trọng.
Chỉ cho rằng là một cô nương da mặt mỏng, hôm qua có chút xấu hổ khi đụng phải hắn đang tắm.
Nhưng hắn không biết rằng những gì hắn làm cả ngày cả đêm đều bị Thịnh Trì Hạ nhìn rõ.
Điều này khiến trái tim của nàng ta đã bị ảnh hưởng nặng nề...
Ngoại trừ hoàng tộc còn lại thì những người khác chỉ đơn giản là dọn dẹp và đi về phía Thập Vạn Đại Sơn.
Để tránh gây ra động tĩnh quá lớn, thu hút những Yêu Thú mạnh mẽ, đám người đều chia thành nhiều nhóm nhỏ.
Mỗi nhóm di chuyển khoảng cách vài trăm thước, đi về phía rừng sâau.
Bên ngoài rừng sâu, Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly lơ lửng trên không.
Nhìn các đệ tử của Vạn Kiếm Các và U La Điện phía sau, Lý Nhiên thở dài:
- Xem ra chúng ta chỉ có thể phân công nhau để hành động.
- Đúng vậy.
Nhạc Kiếm Ly bất lực gật đầu.
Trước mặt đám đệ tử này, bọn họ vẫn phải duy trì một khoảng cách thích hợp.
Lý Nhiên khuyên nhủ:
- Cất kỹ ngọc bội lúc trước ta đã đưa cho ngươi, nếu như gặp phải nguy hiểm thì trực tiếp bóp nát, ta sẽ có cảm ứng đầu tiên.
Khắp nơi ở Thập Vạn Đại Sơn đều là những nơi kỳ quái, Nhạc Kiếm Ly tuy rằng thực lực không yếu, nhưng trong lòng vẫn là có chút không an tâm.
Nhìn vào sắc mặt lo lắng của hắn, Nhạc Kiếm Ly cảm thấy trong lòng có chút mềm mại.
Không nhịn được ghé sắt vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói:
- Ta đã hiểu rồi, ca ca tốt.
Xưng hô này là Lý Nhiên ép nàng ta gọi vào ngày hôm qua khi hai người đang làm chuyện hoang đường.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Nhạc Kiếm Ly, hắn gần như không thể nhịn được nữa, muốn đưa nàng ta trở về tửu lâu để dạy dỗ một chút.
Còn Nhạc Kiếm Ly nói xong liền đỏ mặt dẫn người chạy trốn.
Nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của nàng ta, Lý Nhiên lắc đầu cười
- Ta không ngờ rằng ngươi cũng sẽ học cách tán tỉnh người khác…
Sau khi nhìn nàng ta rời đi, Lý Nhiên hắng giọng nói:
- Đệ tử U La Điện nghe lệnh.
- Có.
Đám người lên tiếng đáp lại.
Lý Nhiên nói:
- Kết hợp trận hình phòng thủ, nếu như có nguy hiểm thì sơ tán ngay lập tức, điểm tập kết chính là Truyền Tống Trận! Ta dẫn theo bao nhiêu người tới đây, sẽ phải đưa bấy nhiêu người trở về, một người cũng không thể thiếu!
- Vâng.
Các đệ tử U La Điện đáp lại, trong mắt bọn họ tràn đầy ngưỡng mộ và tin tưởng.
…
Thập Vạn Đại Sơn.
Nơi này rất khác so với lúc mà Lý Nhiên mới tới đây.
Lâm Lang Nguyệt đoán đúng, Yêu Thú xác thực càng trở nên mạnh hơn.
Nói chính xác hơn thì những Yêu Thú từ sâu bên trong đều đã chui ra bên ngoài.
Lần trước tông môn thí luyện, ngay cả đệ tử Luyện Khí và Trúc Cơ cảnh cũng có thể thăm dò ở vùng ngoại vi.
Nhưng khi vừa tiến vào rừng sâu, hắn đã gặp phải ba con Trúc Cơ Yêu Thú và một con Kim Đan Yêu Thú!
Bùm!
Lý Nhiên đập đầu Kim Đan Yêu Hổ một phát, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Điều này rõ ràng là không hợp lý
Vừa định nói điều gì đó thì có tiếng sột soạt nhẹ vang lên ở bên cạnh.
Lý Nhiên cũng không thèm nhìn, đã trở tay đâm một thương qua.
Bụp!
Một đạo quang màu hồng sáng lên, cuốn Vân Linh Thương sang một bên.
Chỉ nhìn thấy Tần Như Yên bước ra khỏi rừng sâu, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ oán hận:
- Lý Thánh Tử đúng là người nóng tính, vừa thấy mặt đã cầm trường thương đâm người ta.
- …
Lý Nhiên cười nói:
- Thực xin lỗi, ta còn tưởng rằng là Yêu Thú.
Tần Như Yên trợn mắt nhìn hắn:
- Ngươi đã từng thấy Yêu Thú nào xinh đẹp như vậy chưa?
Nói xong, nàng ta còn xoay một vòng ngay tại chỗ, tấm vải mỏng màu đen khẽ đung đưa tôn lên thân hình đầy đặn như trái đào.
Lý Nhiên đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, mỗi người trong số bọn họ đều rất đẹp.
Tần Như Yên có thể không phải là xinh đẹp nhất, nhưng nàng ta nhất định là người quyến rũ nhất, nhất cử nhất động đều động lòng người.
- Không hổ là Thánh Nữ của Hợp Hoan Tông, quả nhiên rất chuyên nghiệp.
Lý Nhiên giơ ngón tay cái lên
- Cắt~
Thấy hắn bất động thanh sắc, Tần Như Yên cũng thay đổi sắc mặt.
Nàng ta đề nghị:
- Lý Thánh Tử, chúng ta vừa mới gặp mặt, không bằng kết bạn mà đi cùng nhau chứ?
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Cũng tốt.
Sự kỳ lạ của khu rừng này khó mà diễn tả được, thực lực của Hợp Hoan Tông cũng không tầm thường, có thêm một người cũng không phải là chuyện xấu.
Tần Như Yên nghe xong thì lộ vẻ vui mừng, vội vàng bước đến bên cạnh hắn.
- Đi thôi nào.
- Ừm.
Cả hai người bọn họ dẫn theo một đám đệ tử, tiếp tục tiến vào bên trong rừng sâu.
Việc Hợp Hoan Tông gia nhập, việc săn bắt Yêu Thú cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Dọc theo đường đi, Tần Như Yên yên lặng nhìn Lý Nhiên.
Chỉ nhìn thấy hắn mặc y phục trắng, khôi ngô tuấn tú, trên lông mày tràn đầy khí chất anh hùng, chẳng khác gì một thiếu niên tuấn tú.
So với dáng vẻ tàn bạo, không mặc y phục khi giết Lôi Sư quả thực như hai người khác nhau.
Lý Nhiên chú ý tới ánh mắt của nàng ta, nhíu mày nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì vậy?
Tần Như Yên cười nói:
- Ta vẫn thích bộ dạng Lý Thánh Tử không mặc y phục hơn.
Lý Nhiên:
- …
Tần Như Yên nghiêng đầu nói:
- Lý Thánh Tử không muốn biết tại sao à?
- Không muốn.
Lý Nhiên lắc đầu.
Tần Như Yên cắn môi, hai mắt sáng lên, bất lực nói:
- Bởi vì như vậy nhìn rất mạnh mẽ…
- …
Lý Nhiên suýt chút nữa bị té xuống không trung.
Hắn chợt hối hận khi đi cùng Yêu Nữ này.
- Ha ha ha
Tần Như Yên che miệng cười thầm, thân thể thanh tú nhẹ nhàng run rẩy.
Sau đó nàng ta nghĩ tới điều gì đó, không khỏi thở dài:
- Đáng tiếc là, nếu như Lâm Lang Nguyệt chết ở Thú Triều thì tốt rồi.
Lý Nhiên tò mò hỏi:
- Lâm Lang Nguyệt? Ngươi có thù hận sâu sắc gì với nàng ta sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, nàng ta rất hưng phấn khi nhìn thấy Lâm Lang Nguyệt bị đánh.
Tần Như Yên nhún vai:
- Ta chính là khó chịu khi nhìn thấy nàng ta mà thôi, luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, Vô Tình Đạo, chẳng lẽ còn cao hơn Hồng Trần Đạo Cấp sao?
- Cũng đúng.
Lý Nhiên gật đầu.
Có hàng ngàn con đường, trăm con sông đổ về một biển, quả thật là không phân biệt cao thấp.
Tần Như Yên dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ cười nói:
- Ta có lời muốn nói, Lý Thánh Tử nhất định phải đồng ý với ta. Dù sao ngươi và Nhạc thủ tịch kia cũng đã....
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Chỉ nhìn thấy Lý Nhiên túm cổ nàng ta, hung hăng dẫm lên cành cây khô!
Cây cổ thụ được năm người ôm run lên, trực tiếp gãy ra từ giữa, từ từ ngã xuống.
Tất cả đệ tử đều không kịp phản ứng lại.
Vừa rồi hắn còn đang nói cười, sao tự nhiên lại động tay động chân rồi?
Tần Như Yên tái mặt, gượng cười:
- Lý Thánh Tử, ngươi làm sao vậy?
Đôi mắt đen như mực của Lý Nhiên nhuộm vàng, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lùng:
- Ngươi dám theo dõi ta sao?