Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 128: Nhạc kiếm ly bị ngâm trong thùng tắm!

Chương Trước Chương Tiếp

Phù phù.

Nhạc Kiếm Ly rơi xuống nước kèm theo một tiếng thét kinh hãi.

Nàng ta còn chưa kịp giãy dụa thì đã lập tức tiến vào trong một vòng tay ấm áp.

Nàng ta quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy Lý Nhiên đang như cười mà cũng như không cười nói:

- Nói cho ta biết tại sao ngươi lại lén lút chạy vào phòng ta, có phải ngươi đang có ý định mưu hại ta hay không?

- ...

Nhạc Kiếm Ly trợn mắt liếc hắn một cái.

- Bởi vì ta thấy tâm tình của ngươi không tốt lắm nên muốn ghé thăm ngươi một chút mà thôi.

Nàng đã sớm nhận ra rằng kể từ lúc Lý Nhiên giết chết Lôi Sư thì cả người hắn lập tức trầm mặc hơn rất nhiều.

Giống như đang nỗ lực khống chế một thứ gì đó.

Lý Nhiên biết nàng ta đang nói cái gì.

Thật ra tâm tình của hắn không phải không tốt mà là đang chống lại sát ý điên cuồng mà Huyết Mạch Giác Tỉnh mang lại.

Sau khi trải qua một cuộc chiến chém giết đẫm máu với Lôi Sư thì sát ý ở bên trong huyết mạch đã hoàn toàn bị khơi dậy.

Cho dù có thoát khỏi trạng thái giác tỉnh thì tâm tình cũng vẫn còn có chút nóng nảy và bất an.

Tuy nhiên bây giờ đã khá hơn rồi.

Nhạc Kiếm Ly mở miệng nói:

- Rõ ràng là ta có ý tốt quan tâm ngươi mà ngươi lại dám hù dọa ta rồi làm cho y phục của ta ướt hết...

Chỉ thấy cả người nàng ta đều bị ướt nhẹp, Thanh Sam bó sát vào người tôn lên những đường cong cơ thể nàng.

Có thể là do luyện thể nên vóc người của Nhạc Kiếm Ly cũng không có vẻ mảnh mai mà ngược lại còn tràn đầy cảm giác mềm dẻo và sức bật, từ đó tạo ra một cảm giác mãnh liệt tác động vào thị giác.

Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt rồi lúng túng quay đầu đi.

Nhạc Kiếm Ly vẫn còn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng đột nhiên nàng ta nhận ra điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên trong nháy mắt.

Nàng ta luống cuống tay chân muốn đứng lên nhưng đi đứng lại có chút bủn rủn, sau đó nàng ta thổi phù phù một cái rồi lại ngồi xuống.

- ...

Lý Nhiên kéo nàng ta lại, vẻ mặt đau khổ nói:

- Chờ một chút, tốt hơn hết là ngươi đừng nhúc nhích...

Gò má Nhạc Kiếm Ly đỏ bừng, nàng ta lắp bắp nói:

- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao cả.

Lý Nhiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm giống như một lão tăng nhập định.

- Cứ để ta từ từ là được.

- Ồ.

Nhạc Kiếm Ly ngoan ngoãn gật đầu, không dám nhúc nhích chút nào.

Không khí yên tĩnh một lúc.

Nhạc Kiếm Ly xấu hổ nói:

- Vậy tại sao ta không được nói chuyện với ngươi một chút chứ? Như vậy có thể khiến ngươi dời sự chú ý sang chuyện khác.

Lý Nhiên gật đầu.

- Cũng được.

Nàng ta hồi tưởng lại trận chiến đẫm máu đêm qua, dường như lợi trảo của Lôi Sư vẫn còn ở trước mắt.

- Ngươi vừa cứu ta một mạng…

Nhạc Kiếm Ly bẻ ngón tay nói:

- Tính ra lần này, ngươi đã cứu ta ba lần nên ta cảm giác càng ngày càng nợ ngươi nhiều hơn.

Lần đầu tiên là lúc đối mặt Đào Ngột, Cửu Thiên Thần Lôi chém giết hung hãn.

Lần thứ hai là cự nhân màu vàng đã khởi động cả một mảng trời.

Lần thứ ba chính là đêm qua khi bóng người màu đỏ ngòm đánh bay Lôi Sư rồi che chắn ở trước người của nàng ta.

Lý Nhiên giống như một vị cứu tinh luôn cứu giúp nàng ta trong lúc nguy nan.

Dường như chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì trong lòng sẽ rất yên tâm.

Nhạc Kiếm Ly cũng chưa từng ỷ lại vào bất cứ một người nào giống bây giờ.

Trong mắt nàng sương khói mù mịt.

- Lý Nhiên, ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây?

- Loại đại ân đại đức này, nếu như ngươi không muốn làm trâu làm ngựa thì cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Lý Nhiên đưa ra một ý kiến đúng trọng tâm.

- …

Nhạc Kiếm Ly hừ một tiếng.

- Nằm mơ, ta sẽ không bao giờ làm như vậy!

Quay lưng về phía hắn, khóe miệng nàng ta lại hơi nhếch lên.

Nhưng sau đó trong mắt lóe lên một tia mất mát, nàng ta thấp giọng nói:

- Nhưng ta thật sự không muốn mỗi lần đều đến kéo chân sau của ngươi.

Nhạc Kiếm Ly chưa bao giờ có khát vọng mạnh mẽ giống như vậy.

Nàng ta muốn kề vai chiến đấu với Lý Nhiên chứ không phải là làm một hài tử được bảo vệ.

Lý Nhiên lắc đầu.

- Ai nói ngươi kéo chân sau của ta chứ?

Nhạc Kiếm Ly cúi đầu.

- Quả thật ta không hề giúp được gì, ngược lại còn luôn muốn ngươi tới cứu ta…

Lý Nhiên cười.

- Không phải ngươi cực kỳ am hiểu việc đút thuốc cho ta sao?

- Này, đút thuốc cho ngươi sao?

Nhạc Kiếm Ly hồi tưởng lại lúc ở Vân Tiêu Thôn, cuộc sống khi Lý Nhiên hôn mê kia thì đột nhiên xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, ngay cả vành tai cũng trở nên đỏ bừng.

- Đó là lời Tôn A Di nói lung tung, chứ ta không hề đút cho ngươi như vậy đâu…

Giọng nói của nàng ta càng ngày càng nhỏ, cảm giác có chút thiếu tự tin.

Lý Nhiên vẻ mặt cười đểu nói:

- Nếu vậy thì thế nào mới đúng chứ? Muốn ta biểu diễn một lượt cho ngươi xem không?

- Không cần đâu!



Cộc cộc cộc.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân từ xa đến gần.

- Lý Thánh Tử, xin hỏi ngài có ở đó không?

Một giọng nữ vang lên, đó là Thịnh Tri Hạ!

Nhạc Kiếm Ly sửng sốt, sau đó che miệng nói:

- Tiêu rồi, lúc vào đây ta quên đóng cửa lại!

Quan hệ của hai người bọn họ bị bại lộ cũng chỉ là chuyện nhỏ nhưng hiện tại nàng ta vẫn còn đang ở trong thùng tắm.

Nếu như việc này truyền ra ngoài thì sẽ không còn mặt mũi nào nhìn người khác.

- Không sao đâu, ta đây sẽ lập tức ném nàng ra ngoài…

Lý Nhiên còn chưa nói hết câu thì cả người đều ngẩn ra.

Chỉ thấy dưới tình thế cấp bách, Nhạc Kiếm Ly tự nhiên phồng quai hàm lên rồi trực tiếp lặn xuống nước!

- …

Đúng lúc này, Thịnh Tri Hạ đẩy tấm bình phong ra thì nhìn thấy Lý Nhiên đang ngâm mình trong thùng tắm, mặt nàng ta đỏ ửng lên trong nháy mắt.

Nàng ta vội vàng quay mặt ra chỗ khác, thấp giọng nói:

- Xin lỗi, ta, ta thấy cửa không khóa nên trực tiếp đi vào. Ta không biết ngài đang tắm rửa.

Đồng thời trong lòng nàng ta nghĩ thầm.

Tại sao Lý Thánh Tử này đi tắm lại không đóng cửa chứ…

- Khụ khụ.

Lý Nhiên hắng giọng một cái,

- Tìm ta có chuyện gì không?

Thịnh Tri Hạ bình tĩnh lại rồi:

- Ta tới nói lời xin lỗi với Lý Thánh Tử. Vừa rồi Vương tướng quân xung động trong giây lát nên đã mạo phạm đến ngài, vì vậy ta tới đây để nói tiếng xin lỗi với ngài.

Nàng ta cũng không tự xưng bổn cung, xem ra đúng là trong lòng rất áy náy.

Lý Nhiên gật đầu.

- Được rồi, ta nhận lời xin lỗi này. Nếu không có chuyện gì thì ngươi trở về đi!

Thịnh Tri Hạ sửng sốt.

Chuyện này đã được chấp nhận rồi sao?

Đệ nhất thiên ma lại tốt như vậy sao?

Làm sao nàng ta có thể nghĩ đến việc trong thùng tắm vẫn còn ẩn giấu một người nữa chứ…

Thịnh Tri Hạ tiếp tục nói:

- Còn một việc nữa, cảm tạ Lý Thánh Tử đã xuất thủ ngăn cản Thú triều để bảo vệ Nam Phong Thành và mấy chục vạn bách tính Thịnh triều. Đây là một hành động tốt có ân đức rất lớn.

Nói xong nàng ta cúi đầu thật sâu một cái.

Lý Nhiên thản nhiên nói:

- Ta xuất thủ cũng vì Nhân Tộc chứ không liên quan gì đến thịnh hay không thịnh triều gì đó nên không cần ngươi tới cảm tạ ta đâu.

Ngữ khí của hắn cũng không khách khí nhưng Thịnh Tri Hạ lại không hề tức giận.

Ngược lại nàng ta còn cười nói:

- Xem ra lúc trước là do ta có thành kiến với Lý Thánh Tử, không ngờ rằng trong lòng ngài còn có đại nghĩa như vậy. Điều này làm cho người khác thật sự kính nể.

Sau khi nói xong, nàng ta lấy ra một cái hộp có linh khí hòa hợp rồi đặt lên trên cái bàn ở bên cạnh.

- Lần này ta tới vội vàng nên cũng không mang theo vật gì có giá trị cả mà chỉ có chút quà nhỏ bày tỏ lòng biết ơn, mong Lý Thánh Tử đừng ghét bỏ.

Lý Nhiên vừa định nói gì đó thì đột nhiên bắp đùi bị bấm một cái.

Biết là Nhạc Kiếm Ly không nhịn nổi nữa rồi.

Hắn giơ tay lên, một luồng linh lực hùng vĩ tuôn ra rồi trực tiếp ném Thịnh Tri Hạ ra ngoài.

- Lễ vật này ta nhận, Thịnh công chúa đi thong thả.

Sau đó cánh cửa phòng đóng sầm lại.

Thịnh Tri Hạ ngồi trên sàn nhà ở hành lang rồi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt ở trước mặt, ánh mắt còn có chút khó hiểu.

- Hắn, hắn lại ngang nhiên ném bổn cung ra ngoài sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️