Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 125: Bắt đầu săn giết, nhân tộc phản công!

Chương Trước Chương Tiếp

Trong nháy mắt, cả chiến trường đều yên lặng lại.

Tất cả mọi ánh mắt đều tràn đầy hoảng sợ mà nhìn một màn này.

Thân ảnh của Lý Nhiên to lớn đến mức phảng phất cứ như một cây cột điện khổng lồ vậy, tản ra huyết khí tựa như có thực chất.

Mà dưới chân hắn là Lôi Sư Vương không ai bì nổi, thân thể nó đang không ngừng co quắp, máu tươi phun trào không ngừng từ cái lỗ to trong lồng ngực.

Lực sinh mệnh của Yêu Thú thuộc Nguyên Anh Kỳ khủng bố khiến cho nó dù có bị nghiền nát trái tim thì cũng không lập tức tử vong ngay.

Ánh mắt lạnh lẽo như băng đã hoàn toàn không còn vẻ tham lam và tàn nhẫn nữa, chỉ còn lại có sự thống khổ và cầu xin.

Nó sợ, nó muốn sống sót!

Con ngươi đỏ sậm của Lý Nhiên cực kỳ lạnh nhạt, hắn nhấc chân phải lên giẫm lên trên đầu Lôi Sư.

Trong ánh mắt sợ hãi của nó, hắn đạp mạnh xuống!

Dịch thể màu hồng bạch văng tung tóe khắp nơi!

Lôi Sư Nguyên Anh Kỳ… chết rồi!

Trận đấu này là trận tàn sát đầy máu tanh giữa Nhân và Yêu. Chỉ trong thời gian một nén nhang lại đủ để quyết định ai sống ai chết, người nào đứng vững, người nào ngã xuống!

Thi thể khổng lồ của Lôi Sư trở nên ảm đạm dần, con ngươi băng lam cũng tối xuống.

Nó còn không có thần thông Nguyên Thần Ly Thể… thân thể bị hủy diệt đại biểu cho tử vong đúng nghĩa.

Lý Nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi hờ hững đảo qua bầy thú.

Đám Yêu Thú run rẩy hai bắp chân, tim gan cũng sắp nứt rạn cả ra rồi!

Giờ khắc này, cuối cùng bọn chúng cũng ý thức được tên Nhân Tộc trước mắt này căn bản không phải là con mồi, mà là thợ săn!

Lý Nhiên bước về phía trước một bước, đám Yêu Thú đồng loạt lui về phía sau, trong miệng còn phát ra tiếng hầm hừ đầy sợ hãi.

Hắn tiến lên một bước nữa, Yêu Thú lại lui một bước!

Một người, thế mà lại có thể bức lui cả một mảnh đầy Thú Triều!

Giọng nói lạnh lẽo và ác liệt của Lý Nhiên vang lên.

- Đệ tử U La Điện nghe lệnh!

- Có!

Vài đệ tử bay đến phía sau hắn.

Bọn họ đã kết thành một trận hình phòng thủ dựa theo phân phó của Lý Nhiên để đối kháng với Yêu Thú, đồng thời cũng cố gắng hết sức bảo vệ cho sự an toàn của chính mình.

Lúc này, mặc dù sắc mặt của bọn họ có hơi tái nhợt nhưng cũng không có bất kỳ một người nào ngã xuống cả.

Lý Nhiên nhìn bầy thú trước mắt mình, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười dữ tợn.

- Liệp sát, bắt đầu!

- Giết!

Ánh mắt của các đệ tử đều tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Bọn họ phi thân xông về phía đàn thú kia!

Nhạc Kiếm Ly nhìn về phía bóng lưng kia, gò má nàng ta đỏ bừng, tim cũng đập loạn.

Đây chính là Lý Nhiên!

Nàng đạp phi kiếm bay lên trời, giọng nói vang vọng.

- Đệ tử Vạn Kiếm Các nghe lệnh, phản công! Để cho đám này súc sinh biết ai mới thật sự là chủ nhân của Hạo Thổ!

- Giết!

- Trục xuất chúng nó chạy về Thập Vạn Đại Sơn!

- Vì vinh quang của Nhân Tộc!

Máu nóng của các Tu Hành Giả đều đã sôi trào, bọn họ thúc giục chút linh lực còn sót lại không bao nhiêu của mình mà chậm rãi tiến về phía bầy thú!

Kèn lệnh phản công chính thức vang lên.

Phòng tuyến vốn đã bị đẩy tới cửa thành, hiện giờ lại bị đẩy ngược lại về phía đám Thú Triều!

Đám Yêu Thú này đã bị Lý Nhiên làm cho sợ vỡ mật rồi.

Ban đầu, bọn chúng chỉ tàn sát theo bản năng vốn có mà thôi, mà lúc này, bọn chúng cũng đã hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu nữa. Bọn chúng rú lên mấy tiếng rồi xoay người bỏ chạy!

- Grao grao grao grao!

Trong sự hốt hoảng, không biết có bao nhiêu đồng tộc bị bọn chúng giết chết. Mà cổ phẫn nộ tích tụ trong lồng ngực của những Tu Hành Giả kia, giờ phút nay cuối cùng cũng đã đến lúc phát tiết ra ngoài!

Trong lúc nhất thời, thần quang nở rộ, đạo pháp ầm vang, chiếu sáng cả một mảnh bầu trời đêm đen kịt.

Lý Nhiên cũng không xuất thủ nữa.

Hắn đứng chắp tay ra sau lưng, mặc dù y phục có hơi rách nát, nhưng phong thái lại càng hùng vĩ, càng chói mắt hơn nữa.

Lâm Lang Nguyệt kinh ngạc nhìn gò má của hắn, trong lòng nàng ta tồn tại một loại cảm xúc không nói rõ thành lời được, mà cũng không thể diễn tả được.

Đó là một Ma Đầu kiêu căng khó thuần.

Khinh thường Chính Đạo, chán ghét Ma Đạo, ngay cả các thiên kiêu của các tông môn cao nhất cũng không được hắn để vào trong mắt.

Mà một người như vậy lại nguyện ý một mình nhảy vào bên trong Thú Triều, liều mạng chém giết Thú Vương thuộc Nguyên Anh Kỳ chỉ vì để bảo vệ phàm nhân của Nam Phong Thành.

Nếu không phải hắn dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất mà lại máu tanh nhất để giết chết Lôi Sư, làm bầy yêu phải kinh sợ, e rằng Thú Triều này sẽ không dễ dàng thối lui như vậy đâu!

- Lý Nhiên…

Trong ánh mắt của Lâm Lang Nguyệt tràn đầy phức tạp.

- Rốt cuộc ngươi là người thế nào vậy chứ?

. . .

Ánh nắng ban mai hơi lóe lên, sắc trời tảng sáng.

Cuối cùng màn đêm cũng bị ánh mặt trời chiếu rọi, Thú Triều cũng đã tản đi hết.

Cảnh tượng bên ngoài Nam Phong Thành vô cùng hoang tàn. Mùi máu tươi khuếch tán trên khắp đống phế tích này, đất vàng cũng bị tiên huyết nhuộm dần mà biến thành màu đỏ sậm đen thùi…

Thi thể không trọn vẹn, dữ tợn mà lại đáng sợ trải dài khắp cả bình nguyên dưới chân, liếc mắt cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.

Đao kiếm cắm ngược trên mặt đất, còn có mùi khói thuốc súng vẫn chưa tan hết đi…

Nhưng mà một cảnh tượng tựa như ngày tận thế như vậy lại ẩn chứa hy vọng cùng ánh sáng vinh quang.

Đám Tu Hành Giả y phục hỗn độn, cả người tắm máu, không còn một chút dáng vẻ thanh tao xuất trần như ban đầu nữa. Nhưng trên mặt bọn họ lại là những nụ cười tràn đầy hưng phấn.

Cuối cùng Thú Triều cũng không thể đột phá được phòng tuyến của Nhân Tộc!

Bách tích của Nam Phong Thành không hề ngã xuống một người nào!

Đây chính là thắng lợi lớn thuộc về Nhân Tộc!

Két.

Cửa thành của Nam Phong Thành từ từ mở ra.

Dân chúng tuôn ra từ bên trong thành giống như nước thủy triều vậy.

Mặc dù bọn họ vẫn luôn trốn ở trong thành, nhưng chỉ bằng gào thét rung trời cùng với đạo pháp ầm vang kia, bọn họ cũng biết trận chiến tranh ở bên ngoài khốc liệt đến mức nào.

Những vị Tiên Trưởng cao cao tại thượng ngày thường đều đang liều mạng vì bọn họ!

Thành chủ của Nam Phong Thành xuyên qua đoàn người, đi tới trước mặt Tu Hành Giả rồi quỳ rạp xuống đất, dùng sức dập đầu mấy cái.

Giọng nói của hắn ta vẫn còn run rẩy, giọng nói cũng nghẹn ngào.

- Cảm tạ các vị Tiên Trưởng đã đưa tay tương cứu bách tính Nam Phong Thành ta trong biển lửa!

Bách tính ở phía sau cũng dồn dập quỳ trên mặt đất…

- Cảm tạ ơn cứu mạng của các vị Tiên Trưởng!

- Cảm ơn Tiên Trưởng đã ra tay cứu giúp!

. . .

Trong đám bách tính này cũng có lão nhân gia với mái tóc bạc trắng, có những hài đồng với tóc trái đào, còn có phụ nhân ôm con nít… Trong ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy vẻ cảm kích cùng sùng bái, không có ngoại lệ.

Đám Tu Hành Giả nhìn những gương mặt hoạt bát này, trong lòng bọn họ đột nhiên cảm thấy may mắn. Cũng may là bọn họ cũng không hề lâm trận bỏ chạy, cũng may bọn họ đã lựa chọn chiến đấu vì phàm nhân, cũng may… cuối cùng cũng đã giữ được cửa thành.

- Có lẽ đây cũng là một trong những ý nghĩa của tu hành nhỉ?

. . .

Sau đó, dân chúng mang cáng cứu thương ra, đỡ lấy những Tu Hành Giả bị thương vào trong thành.

Mà trên tường thành lại là một mảnh trầm mặc.

Những Tu Hành Giả được xưng là “quân cứu viện kia đều mang vẻ mặt khổ sở mà nhìn một màn này.

Không nghĩ tới… Thú Triều lại thực sự bị đánh bại!

Sắc mặt của vị chấp sự ở Thần Đạo Cung khó coi tới cực điểm.

Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, không chỉ có trở thành vết nhơ của tông môn mà hắn ta tuyệt đối cũng sẽ rơi vào sự trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc!

Lưu chấp sự chớp mắt.

- Đi, chúng ta cũng xuống đi!

- Đúng vậy, quân cứu binh cũng xuất thủ mà!

- Không sai, ta cũng tham chiến!

- Vừa rồi ta còn đi xuống đó ném một bả đan dược đó!

Đám người kia chẳng biết xấu hổ mà bắt đầu xôn xao ồn ào.

Bọn họ vừa muốn đi xuống tường thành thì một thanh niên với gương mắt trắng như tuyết đã chặn ở trước người bọn họ.

- Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, lập tức biến mất, nếu không…

Bạch Tương Dạ thản nhiên nói:

- Ta sẽ giết chết các ngươi.

Các đệ tử của Sát Sinh Ngục ở phía sau cũng dồn dập vây quanh bọn họ lại.

Lưu chấp sự nuốt một ngụm nước bọt.

- Bạch Tương Dạ, không phải ngươi cũng khoanh tay đứng nhìn sao? Bây giờ ngươi đang tỏ vẻ cái gì hả?

Bạch Tương Dạ nở nụ cười xán lạn.

- Không sai, ta đúng là khoanh tay đứng nhìn đó, bởi vì trong mắt ta, tính mạng của phàm nhân chẳng khác gì chó lợn dê bò cả. Nhưng ta chỉ đơn thuần là thấy các ngươi không thuận mắt mà thôi, có ý kiến gì à?

Lưu chấp sự cau mày lại.

- Ngươi!

Bạch Tương Dạ để lộ ra hàm răng tuyết trắng.

- Các ngươi còn dư lại năm hơi.

- Bạch Tương Dạ!

- Bốn.

- …

Lưu chấp sự dùng sức dậm chân một cái, sau đó dẫn theo các đệ tử của Thần Đạo Cung mà xoay người bay đi.

Những tông môn khác cùng tán tu cũng không dám ở lâu, ai nấy cũng dồn dập chạy trối chết.

Ác danh của Sát Sinh Ngục cũng không phải là nói giỡn đâu.

Bạch Tương Dạ quay đầu lại, nhìn về phía thân ảnh mạnh mẽ mà rắn rỏi của Lý Nhiên, dần dần thu nụ cười lại.

- Thế mà lại có thể mạnh mẽ đến mức như vậy sao…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️