Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 122: Ai là thợ săn, mà ai lại là con mồi!

Chương Trước Chương Tiếp

- Yêu Thú công thành rồi?

Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều dâng lên một dự cảm không tốt.

Giọng điệu của Tần Như Yên cũng không giống như là đang nói đùa.

Mà bên trong tửu lâu và trên đường phố đều vang lên từng trận tiếng huyên náo, nói rõ rằng chuyện cũng không hề đơn giản gì.

Xảy ra chuyện lớn rồi!

Nhạc Kiếm Ly vội vàng đứng dậy bước xuống giường, kết quả chân vừa chạm đất thì đã bủn rủn, thiếu chút nữa đã không đứng vững rồi.

Lý Nhiên đưa tay đỡ lấy nàng ta.

- Ngươi không sao chứ?

Nhạc Kiếm Ly xấu hổ mà trừng mắt liếc hắn một cái.

- Ngươi nói thử xem? Còn không phải trách ngươi à?

- …

Lý Nhiên lúng túng gãi gãi cái đầu.

Lúc này, Tần Như Yên vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Nhạc Kiếm Ly không tiện ra ngoài từ cửa chính nên bèn mở cửa sổ ra chuẩn bị bay đi.

Lý Nhiên kéo nàng ta lại rồi nhét một viên phỉ thúy màu lục vào trong tay nàng ta, sau đó dặn dò:

- Chú ý an toàn, gặp phải nguy hiểm thì bóp nát ngọc bội này, ta sẽ có thể lập tức cảm ứng được vị trí của ngươi ngay.

Nhạc Kiếm Ly cầm lấy viên phỉ thúy thật chặt, nghiêm túc mà nhìn hắn.

- Tuy là con người ngươi rất xấu, lại còn là một tên đại sắc lang… Thế nhưng, ta… ta cũng không hề chán ghét ngươi chút nào cả.

Nói xong, nàng ta bèn đỏ mặt mà xoay người bay lên không trung.

Lý Nhiên sửng sốt một chút, sau đó hắn cười cười mà lắc đầu.

- Hiếm khi cô nương này cũng có lúc không mạnh miệng.

. . .

Lý Nhiên thay quần áo xong thì mở cửa phòng ra, chỉ thấy vẻ mặt Tần Như Yên đầy lo lắng đang đứng chờ ở ngoài cửa.

- Vừa rồi ngươi mới nói Yêu Thú tới công thành rồi hả?

Hắn hỏi.

Tần Như Yên gật đầu.

- Mới vừa nhận được tin tức, nói rằng ngoài thành có Yêu Triều đột kích!

- Đi! Đi ra ngoài xem một chút!

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi tửu lâu, chỉ thấy sóng người chen chúc trên đường phố, đèn đuốc sáng trưng, dân chúng sợ hãi mà vội vã vọt về phía Bắc.

Trên bầu trời truyền đến tiếng rít dài, thỉnh thoảng còn có Tu Hành Giả ngự kiếm xẹt qua không trung.

Tình cảnh cực kỳ huyên náo, cũng hết sức hỗn loạn.

Lý Nhiên và Tần Như Yên trực tiếp bay lên trời, bay ngược lại với sóng người đang di chuyển mà hướng về phía cửa thành.

Lúc này, đoàn nhân mã của Chính Đạo và Ma Đạo đều đã tụ tập hết ở trên tường thành, trong đó cũng bao gồm cả các đệ tử của U La Điện.

Nhìn thấy Lý Nhiên hạ xuống, bọn họ lập tức vây tới.

- Thánh Tử!

Nhìn sắc mặt tái nhợt của bọn họ, Lý Nhiên cau mày nói:

- Tình hình hiện tại như thế nào?

Đám người tránh ra một lối đi.

- Thánh Tử, người xem đi.

Lý Nhiên đi tới bên trên tường thành, trong nháy mắt khi nhìn thấy tình cảnh bên dưới thì cả người hắn cũng ngây ngẩn hết cả.

Chỉ thấy ở phía chân trời xa xa, một đám mây đen đang mãnh liệt kéo tới, kèm theo đó là bụi mù cuồn cuộn cùng với tiếng nổ vang ầm ầm.

Quan sát kỹ lưỡng một hồi, phát hiện đây cũng không phải là mây đen gì cả, rõ ràng là một đàn Yêu Thú dữ tợn đang kêu gào!

Bọn họ đang mạnh mẽ tập kích về phía Nam Phong Thành!

Lý Nhiên chau mày lại.

- Khoảng cách từ tòa thành này đến Thập Vạn Đại Sơn ít nhất cũng tầm… khoảng năm trăm dặm. Làm sao mà Yêu Thú lại tập kích đến đây được chứ?

Mấy thôn trang và nơi đóng quân lúc trước đã bị tập kích cách Đại Sơn tương đối gần, điều này vẫn có thể lý giải được. Nhưng Nam Phong Thành này xa xôi như thế, chẳng lẽ đám Yêu Thú này ăn no rửng mỡ à?

Sắc mặt của Lâm Lang Nguyệt cực kỳ ngưng trọng mà nói:

- Nếu không phải phía sau có Yêu Vương chỉ huy…

Lý Nhiên bổ sung:

- Vậy thì là đã bị một thứ gì đó ép phải chạy ra ngoài.

Nhưng đến cuối cùng là cái gì mà có thể khiến cho đám Yêu Thú này sợ hãi đến mức rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn và phi nước đại hơn năm trăm dặm chứ?

Bất luận câu trả lời thế nào thì có lẽ đó cũng đều không phải là tin tức tốt lành gì đối với bọn họ cả.

Tít.

Trong đầu Lý Nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, là nhắc nhở của hệ thống truyền tới.

[Phân phát nhiệm vụ: Liệp sát]

[Liệp sát từ mười vạn bầy thú cỡ lớn tập kích đến, lấy tiên huyết đúc thành vinh quang của Nhân Tộc!

[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nhận phần thưởng]

[Phẩm chất của phần thưởng sẽ được quyết định bởi số lượng Yêu Thú bị liệp sát!]

- Liệp sát…

Trong lòng Lý Nhiên hơi chấn động, nhưng trên mặt hắn vẫn không để lộ ra chút biểu cảm nào.

Lúc này, Tần Như Yên nói.

- Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là rốt cuộc chúng ta phải làm sao để ứng đối đây.

Trước mặt bọn họ có hai con đường: hoặc là chạy, hoặc là đánh.

Chạy là quyết định sáng suốt nhất, tất cả mọi người đều không cần phải trả bất cứ cái giá nào, lẳng lặng cho đến khi hừng đông, thú triều tự nhiên sẽ thối lui thôi.

Nhưng như thế thì nhất định là sẽ không giữ được Nam Phong Thành này, mấy trăm ngàn bách tính trong thành chắc chắn cũng sẽ trở thành khẩu phần lương thực của Yêu Thú.

Điểm này, trong lòng của tất cả Tu Hành Giả đều biết rất rõ.

Nhưng ai nguyện ý chém giết với những sinh vật dã man này đâu chứ?

Tuy nhiên, dưới tình huống như vậy, tất cả mọi người cũng có chút không nói nên lời, nhất là những đệ tử bên phía Chính Đạo.

Lúc này, Bạch Tương Dạ cười híp mắt mà nói:

- Các vị, không đi đi còn chờ cái gì nữa chứ? Ta cũng không có hứng thú đi liều mạng với Yêu Thú đâu.

Các Ma Môn còn lại cũng ào ào hô ứng, biểu thị bây giờ nên rời đi trước thì hơn.

Người trong Chính Đạo cũng đã có hơi động lòng rồi.

Lưu chấp sự của Thần Đạo Cung bỗng lên tiếng:

- Ta cũng cảm thấy chúng ta nên rút lui trước sẽ tốt hơn, thú triều này quá mức to lớn, tạm tránh xa phong ba này thì hơn.

- Ta cảm thấy Lưu chấp sự nói rất có đạo lý.

- Đúng vậy đó, chúng ta nhanh rời khỏi đây đi!

- Ai ngu ngốc đến mức liều mạng với Yêu Thú cơ chứ?

- Thú triều kinh khủng như vậy, không phải là thứ chúng ta có thể ứng phó được đâu.

- Lâm Tiên Tử, hạ lệnh lui lại đi!

. . .

Các đệ tử của Chính Đạo la hét ồn ào, ai nấy cũng đều đã nổi lên ý định muốn lui binh.

Nhạc Kiếm Ly chau mày.

- Thân là Tu Hành Giả, thế mà các ngươi lại muốn buông bỏ bách tính ra sau lưng sao? Các ngươi không làm… không cảm thấy quá không xứng với hai chữ Chính Đạo này rồi sao?

Lời vừa nói ra, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên lúng túng. Thế nhưng cũng vẫn có người bất mãn nói:

- Mạng của dân chúng thì là mạng, mạng của chúng ta thì không phải sao?

- Đúng vậy đó! Dựa vào cái gì mà bọn ta phải liều mạng vì bọn họ cơ chứ?

- Phàm nhân chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi, có chết nhiều hơn nữa thì làm sao chứ?

Trên đời này không bao giờ thiếu phàm nhân cả!

Đối mặt với thú triều mãnh liệt như vậy, bọn họ đã hoàn toàn xé nát đi bộ mặt nhân nghĩa đạo đức giả kia rồi.

- Các ngươi!

Nhạc Kiếm Ly siết chặt lấy trường kiếm, trong lòng vô cùng tức giận.

Nội tâm của Lâm Lang Nguyệt cũng cực kỳ xoắn xuýt.

Nàng ta không nguyện buông bỏ bách tính sau lưng, nhưng cũng không có tư cách khiến cho đám Tu Hành Giả này đi mạo hiểm.

Ở trong lòng của đại đa số Tu Hành Giả, phàm nhân chẳng qua cũng chỉ là những kẻ như giun như dế mà thôi.

Bình thường tùy tiện làm chút chuyện tốt, biểu lộ một chút cảm giác tồn tại thì còn được, nếu thật sự để cho bọn họ đi liều mạng, vậy thì không thực tế chút nào.

. . .

Thú triều tiến đến càng ngày càng gần, tâm tình của mọi người cũng càng lúc càng trở nên nóng nảy.

Năm mươi dặm, ba mươi dặm, hai mươi dặm…

Rầm rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn động kịch liệt, cứ như thể động đất vậy, kèm theo đó còn có mưa sa ầm vang.

Yêu Thú kêu gào bên tai, thậm chí đã có thể nhìn thấy con ngươi đỏ au cùng với hàm răng nanh khủng bố của bọn chúng rồi!

Trong đám thú triều cũng có rất nhiều con khổng lồ tản ra khí tức của loài người đầy khủng bố mà lại kinh hãi!

- Lâm Tiên Tử, đừng do dự nữa, chúng ta đi nhanh đi!

- Lui lại! Không đáng phải vì phàm nhân mà làm vậy đâu!

Đám người dồn dập móc pháp khí ra, bọn họ đã chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào rồi.

Lâm Lang Nguyệt siết chặt nắm tay lại, vừa mở miệng định nói gì đó thì Lý Nhiên đột nhiên bật cười một tiếng.

- Đây chính bộ mặt thật của Chính Đạo đó sao? Thật đúng là đáng mặt đáng mày quá.

Sắc mặt của các đệ tử Chính Đạo đều vô cùng hổ thẹn, nhưng cũng không ai dám lên tiếng phản bác lại hắn cả.

Lý Nhiên đứng thẳng lưng, chắp hai tay ra sau lưng.

- Đệ tử U La Điện nghe lệnh!

- Có!

Các đệ tử đồng loạt quỳ một chân trên đất.

- Mọi người kết thành trận hình phòng thủ, mở pháp khí phòng ngự ra, cùng nhau trông coi cho đối phương, ta không cho phép có bất kỳ người nào phải bỏ mạng!

- Vâng!

Giọng nói của Lý Nhiên vang dội, quanh quẩn trong màn đêm đen kịt.

- Để cho đám súc sinh kia biết, ai… mới thật sự là con mồi!

Thân hình hắn bay vút lên trời, cả người bùng lên một ngọn lửa màu vàng cháy hừng hực!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn tựa như một viên lưu tinh đang thiêu đốt bừng bừng, kéo một đường thật dài rồi bay ầm ầm về phía bầy thú kia!

Thạch Phá Thiên Kinh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️