Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 120: Nhạc kiếm ly khẩu thị tâm phi!

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Nhiên ăn cơm tối xong thì sắc trời cũng đã dần dần tối mịt.

Hắn bảo tiểu nhị của khách điếm đi pha nước nóng cho mình, chuyển thùng nước tắm vào gian phòng, sau đó thích ý mà ngâm mình trong nước.

Tuy thùng nước được làm bằng gỗ sồi bình thường nhất, nước cũng chỉ là nước lọc đã được nấu sôi, nhưng nó vẫn có thể giúp người ta xua tan đi mệt mỏi, khiến cho tâm thần được thả lỏng.

Hồi tưởng lại trạng thái lúc ban ngày của Lâm Lang Nguyệt, trong lòng Lý Nhiên loáng thoáng cảm thấy có chút kỳ quái.

Chuyện tu vi thì cũng chẳng có gì đáng nói cả, mỗi một cá nhân đều có mỗi kỳ ngộ riêng của mình, chẳng lẽ chỉ cho phép hắn đột phá mà không cho phép người khác trở nên mạnh mẽ hay sao?

Nhưng điều làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là sự thay đổi trong tính cách của đối phương.

Lần trước, khi gặp Lâm Lang Nguyệt thì nàng ta vẫn còn là một đạo cô nhìn như thanh tâm quả dục (*), mà lần này trở về lại chủ động đứng ra chủ trì đại cuộc.

(*) 清心寡欲: thanh tâm quả dục: lòng thanh thản, tâm hồn trong trắng, không ham muốn gì nhiều.

Cứ giống như là đang muốn tranh đoạt quyền phát ngôn với hắn vậy, ánh mắt khi nàng ta nhìn về phía Lý Nhiên cũng tràn đầy lòng háo thắng.

- Xem ra nàng ta không chỉ muốn thắng được ta mà còn muốn chèn ép ta trước mặt mọi người nữa.

Lý Nhiên lắc đầu.

Lâm Lang Nguyệt làm như vậy, ngược lại thể hiện ra bộ dạng nhỏ nhen.

Công pháp của Thiên Xu Viện chú trọng đến Thái Thượng Vong Tình, mà Vong Tình này không đơn thuần chỉ là ái tình thôi mà là không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân, không bị tình cảm quấy nhiễu.

Thiên chi chí tư, dùng chi chí công (*).

(*) 天之至私用之至公: Thiên đạo thời vô tượng, vô hình, coi muôn loài là một; cho nên chí tư. Bốn mùa vần xoay, làm cho vận vật nảy sinh, cho nên chí công. Chỉ dùng một khí mà cầm giữ, kiềm chế muôn vật, làm cho vạn vật từ Nhất Bản tán vạn thù, rồi lại từ Vạn thù qui nhất Bản. Nên thực ra không có gì là Công, không có gì là Tư. Chỉ có một khí tuần hoàn mà thôi.

Đây mới là Thiên Đạo.

Sự căm hận cùng với dục vọng muốn chiến thắng, đó không phải là một loại điên cuồng sao chứ?

Lý Nhiên nhẹ nhàng đưa cánh tay phải ra phẩy nhẹ, trên mặt nước bèn dâng lên từng tầng sóng gợn lăn tăn. Giống như con ngươi của Lâm Lang Nguyệt vậy, thật lâu sau vẫn không thể an tĩnh lại được.

Hắn cười khẽ một tiếng.

- Nếu như nàng ta không thoát ly ra khỏi trạng thái này thì nàng ta vĩnh viễn cũng sẽ không còn cơ hội thắng được ta đâu.

Điểm này, làm sao Lâm Lang Nguyệt không hiểu được chứ?

Chỉ là Lý Nhiên đã trở thành cơn ác mộng của nàng ta, nếu nàng ta không thể tự tay chấm dứt chuyện này thì tâm tình của nàng ta vĩnh viễn không cách nào an ổn được.

Mà nếu như lòng nàng ta không thể thông suốt được, vậy thì sẽ càng khó có thể đột phá hơn nữa chứ đừng nói tới chuyện vượt qua Lý Nhiên.

Đó chính là một vòng lặp vô hạn.

. . .

Lý Nhiên lắc đầu, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều.

Tâm tình của người khác như thế nào có liên quan gì đến hắn đâu chứ?

Nếu như Lâm Lang Nguyệt không phục, cùng lắm thì đánh một trận nữa là được rồi.

Tâm thần hắn bắt đầu chìm vào bên trong đan điền và quan sát trạng thái của Đoạt Thiên Công.

Chỉ thấy linh khí ở bên trong đan điền cực kỳ dồi dào, tiểu nhân trong suốt vẫn ngồi khoanh chân trên mặt hồ như cũ. Công pháp vận chuyển không ngớt, trên người nó cũng có ánh sáng kim sắc và màu tím chiếu rọi rực rỡ.

Mà dường như diện tích bên trong hồ nước linh lực kia còn lớn hơn một chút so với lúc vừa mới đột phá.

Xem ra việc nâng cao cảnh giới đã khiến cho hiệu suất tự động tu luyện của Đoạt Thiên Công cũng càng ngày càng cao.

- Không biết tu luyện tới cuối cùng thì sẽ biến thành hình dáng gì nữa, chẳng lẽ sẽ hình thành một hải dương linh lực sao?

Lý Nhiên thầm nghĩ trong lòng.

Hắn đưa tâm thần chìm vào bên trong tiểu nhân. Trong nháy mắt, cả thế giới đều trở nên rõ ràng hơn.

Dường như tâm thần đã được mở rộng cho lớn ra mấy lần, bao phủ trọn Thu Nguyệt Lâu vào bên trong đó, bất kỳ một động tĩnh nào cũng không thể tránh khỏi cảm giác của hắn được.

Đây là năng lực mà hắn đạt được sau khi đã đột phá Nguyên Anh.

Phá đan Thành Anh, sơ thiệp thần hồn.

Mà tiểu nhân ở bên trong đan điền lại có thể tạo ra tác dụng khuếch đại, tới một mức độ nào đó sẽ cảm nhận được biên độ tăng trưởng trong năng lực của hắn.

Đây là một công năng cực kỳ thực dụng.

- Hả?

Lúc này, Lý Nhiên đột nhiên bắt được một tia dị động.

Sau khi tra xét rõ ràng một phen, ánh mắt hắn không khỏi hiện ra một tiaa cổ quái.

- Đây…

. . .

Nhạc Kiếm Ly đi qua đi lại ở trong phòng, bước chân không nhanh không chậm, vẻ mặt lại cực kỳ thấp thỏm…

- Vừa rồi Lý Nhiên bảo người ta chuyển một thùng nước vào, bây giờ chắc là đang tắm nhỉ… Đợi lát nữa, không phải hắn sẽ tắm cùng với ả yêu nữ của Hợp Hoan Tông kia đó chứ?

- Trước nay Hợp Hoan Tông luôn hành sự phóng đãng, mà tên yêu nữ kia là người nổi bật nhất trong số đó, nhất định ả ta có thể làm ra được chuyện này! Bằng không vì sao hết lần này tới lần khác lại cứ muốn ở sát vách Lý Nhiên cơ chứ?

Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.

Vừa tưởng tượng đến hình ảnh hai người tắm cùng nhau, nàng ta hận không thể lập tức xách trường kiếm mà vọt vào trong.

- Không được, phải tỉnh táo.

Nhạc Kiếm Ly cố gắng khống chế tâm tình của mình. Nàng ta lặng lẽ ghé sát vào bên tường mà nghe trộm. Nhưng sát vách lại an tĩnh dị thường, không hề có một chút động tĩnh nào cả.

- Chẳng lẽ sớm như vậy mà đã đi ngủ rồi sao?

Nàng ta hơi do dự một chút, sau đó không tiếng động mà mở cửa phòng ra, rón rén tiến đến gần gian phòng của Lý Nhiên.

Lặng lẽ ghé sát vào khe cửa, mở to hai mắt nhìn vào bên trong.

Nhưng còn chưa nghe thấy động tĩnh bên trong phòng thì cánh cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Nhạc Kiếm Ly đang hết sức chăm chú, trong nháy máy không đứng vững được mà đặt mông ngồi trên mặt đất.

Mà Lý Nhiên đang mặc áo tắm, vẻ mặt không thay đổi nhìn nàng.

- …

Không khí an tĩnh lại.

- Khụ khụ.

Nhạc Kiếm Ly bò dậy, nàng ta lúng túng nói:

- Còn chưa ngủ sao? Ta vừa lúc đi ngang qua, đúng vậy, chỉ đi ngang qua thôi, ha ha… sao sàn nhà ở đây lại trơn trượt như vậy chứ!

Nói xong, nàng ta lập tức xoay người muốn chạy.

Lý Nhiên vươn tay kéo lấy cổ áo của nàng ta rồi trực tiếp xách nàng vào trong phòng.

Sau đó, “rầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.

. . .

Trong phòng.

Lý Nhiên khoanh tay trước ngực, ánh mắt dò xét.

Mà Nhạc Kiếm Ly đứng ở một góc phòng, thoạt nhìn cứ tựa như học sinh tiểu học đang bị phạt đứng vậy, nhỏ yếu mà lại bất lực.

- Nói đi, cô nàng cuồng nhìn lén, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?

Lý Nhiên chất vấn.

Nhạc Kiếm Ly có hơi đỏ mặt, nàng ta tức giận nói:

- Ai là cuồng nhìn lén chứ? Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn!

- Đi ngang qua?

Lý Nhiên híp mắt lại.

- Đầu tiên là dán người lên vách tường nghe trộm, sau đó lại hé cửa ra nhìn lén, ngươi gọi cái này là đi ngang qua đấy à? Trước đây làm sao không phát hiện ngươi còn có sở thích như vậy nữa chứ?

Nhạc Kiếm Ly sửng sốt.

- Làm sao ngươi biết…

Sau đó, ý thức được mình lỡ lời, nàng ta vội vàng che miệng lại…

Đối mặt với ánh mắt như cười như không của Lý Nhiên, nàng ta quay phắt đầu qua chỗ khác rồi nói:

- Không sai, ta nhìn lén đó thì thế nào? Ai bảo ngươi lại đi câu kết làm bậy với ả hồ ly tinh kia làm gì!

Lý Nhiên:

- ?

- Cái gì mà hồ ly tinh? Cái gì mà câu kết làm bậy?

Vẻ mặt hắn có hơi ngơ ngác, không hiểu sao nàng ta lại nói như thế.

Nhạc Kiếm Ly hừ lạnh nói:

- Còn giả vờ nữa à! Ban ngày ả Tần Như Yên kia gần như dán lên trên người ngươi! Còn cố ý thuê phòng ngay bên cạnh phòng ngươi, còn không phải muốn làm chút chuyện gì đó không thể để cho người khác biết à?

- …

Khá lắm, lúc này Lý Nhiên mới hiểu ra.

Chẳng trách cả ngày trời cô nương này đều trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, không ngờ lại là vì chuyện như thế này.

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười mà nói:

- Ta nói sao cả ngày hôm nay tinh thần ngươi không đúng lắm, hóa ra là ghen tị à!

- Ghen tị?

Khuôn mặt của Nhạc Kiếm Ly đỏ lên, nàng ta lắp bắp nói:

- Ngươi… ngươi đừng có nói lung tung, ta mà thèm ghen tị à?

- Vậy vì sao ngươi phải ghé sát vào khe cửa nhìn lén?

Lý Nhiên hỏi.

- Ta…

Nhạc Kiếm Ly ấp úng nửa ngày mà cũng không thể trả lời được vấn đề này.

Lý Nhiên lắc đầu nói:

- Ta với Tần Như Yên kia cũng không quá thân với nhau, cũng chỉ có duyên gặp qua một lần mà thôi. Hơn nữa lần trước ta còn giết sạch hết tất cả đệ tử đồng môn của nàng ta nữa kìa.

Nhạc Kiếm Ly sửng sốt.

- Thật sao? Các ngươi thật sự không thân thiết với nhau à?

- Dĩ nhiên, ta có cần phải nói dối chuyện này đâu chứ?

Lý Nhiên thản nhiên nói.

- Ừm, thế ta miễn cưỡng tin tưởng ngươi vậy…

Trong lòng Nhạc Kiếm Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt nàng ta cũng lóe lên một tia vui vẻ.

Lý Nhiên cười híp mắt nói:

- Bây giờ chắc ngươi yên tâm rồi chứ hả?

Nhạc Kiếm Ly xấu hổ xoay đầu qua chỗ khác rồi nhỏ giọng hừ nói:

- Ta có gì mà yên tâm hay không yên tâm, chuyện của hai người các ngươi không liên quan gì đến ta hết…

Lý Nhiên nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của nàng ta, vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc.

- Lý Thánh Tử, ngươi nghỉ ngơi rồi sao? Ta không ngủ được, có chút việc muốn tâm sự với ngài.

Giọng nói kia kiều mị đến tận xương, vừa nghe là đã biết đó chính là Tần Như Yên!

Trong nháy mắt, không khí trong phòng an tĩnh lại.

Sắc mặt Nhạc Kiếm Ly chợt lạnh lẽo như băng, nàng ta cắn răng nghiến lợi nói:

- Lý Nhiên, ngươi là tên lường gạt!

Lý Nhiên:

- …

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️