Sáng sớm hôm sau.
Lý Nhiên đẩy chiếc cửa sổ của kim kiệu ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào…
Hắn hít một luồng không khí mát mẻ, thích ý mà duỗi người một cái.
Thật là thoải mái!
Hắn quay đầu hỏi:
- Sư tôn, tối hôm qua người ngủ có ngon giấc không?
Lãnh Vô Yên tránh trong chăn, búi tóc tán loạn, mặt đỏ tới mang tai, oán hận nói:
- Không tốt một chút nào!
Tối hôm qua, cũng không biết cái gân nào của nàng bị rút rồi mà lại đi đồng ý ngủ cùng giường với Lý Nhiên.
Kết quả cả một đêm, tên nhóc này chưa từng yên ổn lấy một giây!
Lãnh Vô Yên sợ ra tay quá nặng sẽ làm cho hắn bị thương, kết quả lại bị hắn khinh bạc hết một lượt từ trên xuống dưới.
Nếu không phải là nàng sống chết cũng phải giữ vững phòng tuyến cuối cùng, sợ rằng đã bị…
Không chỉ như vậy, nàng còn bị ép phải gọi mấy tiếng “tướng công, lúc đó Lý Nhiên mới chịu từ bỏ ý đồ.
- Thật mắc cỡ chết người…
Nàng cố nén ngượng ngùng mà ngồi dậy, chỉnh sửa lại y phục xốc xếch một chút, ánh mắt cứ tránh đông tránh tây, tuyệt không dám đối diện với Lý Nhiên.
- Sư tôn có đói bụng không? Đệ tử đi làm một chút đồ ăn cho ngươi nhá?
Lý Nhiên dò hỏi.
Lãnh Vô Yên lắc đầu.
- Bổn tọa không đói bụng. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, một hồi bổn tọa còn phải về tông môn, ngươi chờ một lát nữa rồi hẵng trở về.
- Đệ tử hiểu rồi.
Lý Nhiên gật đầu.
Lãnh Vô Yên đứng lên, đột nhiên nghĩ tới cái gì mà hỏi.
- Đúng rồi, hạ nhân A Thấm gì kia của ngươi chính là Xá Nữ Linh Tủy Thể hiếm có trong vạn người, ngươi mang nàng ta theo bên cạnh không sợ người khác sẽ hiểu lầm sao?
Lý Nhiên sửng sốt.
Làm sao lại đột nhiên nói đến A Thấm rồi hả?
Chỉ có điều, ngay từ đầu hắn cũng không tính gạt nàng chuyện này.
- Nàng ta đã ở bên cạnh đệ tử rất lâu rồi, không phải thân nhân nhưng lại hơn hẳn cả thân nhân, dù sao thì ở lại U La Điện cũng sẽ an toàn hơn một chút.
Ngay từ đầu, Lý Nhiên cũng không hề nghĩ đến Xá Nữ Linh Tủy Thể sẽ mang đến nguy hiểm cho A Thấm.
Nếu không… hắn tuyệt đối sẽ không đưa thể chất này cho nàng ta.
Lãnh Vô Yên gật đầu.
- Ngươi tự có suy nghĩ riêng của ngươi, bổn tọa cũng sẽ không ngăn cản, thế nhưng…
- Thế nhưng cái gì?
Lý Nhiên hiếu kỳ nói.
Lãnh Vô Yên có chút ngượng ngùng mà nói:
- Thế nhưng… ngươi cũng không được phép len lén song tu với nàng ta đâu.
Đến nay, A Thấm vẫn là một thân thể hoàn chỉnh, điều này đã nói rõ rằng quả nhiên Lý Nhiên rất có định lực.
Nhưng nàng biết thể chất kia có mị lực lớn đến mức nào. Từ khi tu vi và tuổi tác của nàng tăng trưởng, sức hấp dẫn khắp sâu trong xương cốt nàng ta cũng khiến cho người khác không thể nào chống đỡ được.
- …
Lý Nhiên hơi vui mừng.
- Thì ra là sư tôn đang lo lắng cái này à?
Lãnh Vô Yên trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ bổn tọa không nên lo lắng à? Cái loại người ham mê tửu sắc như ngươi, ngay cả bổn tọa mà ngươi cũng dám… huống chi là A Thấm chứ?
Lý Nhiên cười tít mắt mà sáp tới, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng rồi nhẹ giọng nói:
- Đệ tử chỉ ham mê tửu sắc với sư tôn thôi. Cứ coi như là muốn song tu đi nữa thì cũng phải song tu với sư tôn mới được.
Bên hông Lãnh Vô Yên truyền đến một luồng nhiệt ấm nóng, dù cho có cách một lớp quần áo cũng đều có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.
Hai chân nàng có hơi nhũn ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như muốn nhỏ máu:
- Ngươi… ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn, ai muốn song tu với ngươi chứ hả?
Nói xong, nàng cũng tránh thoát cái ôm của hắn rồi bay vọt ra khỏi kim kiệu.
Nàng sợ mình mà còn không đi thì một hồi nữa sẽ không đi được.
Lý Nhiên đứng ở bên cửa sổ vẫy tay từ biệt.
- Sư tôn bay chậm một chút thôi, có thời gian thì lại ngủ chung nhá.
- …
Thân hình của Lãnh Vô Yên hơi lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là đã té từ trên tầng mây xuống rồi.
…
Lý Nhiên nhìn theo bóng dáng của sư tôn, sau đó hắn điều khiển Long Liễn rồi đi dạo xung quanh một hồi lâu, mãi cho đến buổi trưa mới không nhanh không chậm mà trở lại tông môn.
Mới đi qua đạo trường của Huyền Linh Sơn, chỉ thấy một vị chấp sự đang hốt ha hốt hoảng mà chạy tới.
- Thánh Tử đại nhân, ngài đi đâu vậy? Sao bây giờ ngài mới về?
Lý Nhiên nhướng mày.
- Làm sao vậy?
Chấp sự nói.
- Chưởng môn và các đại trưởng lão đều tụ tập ở Thánh Điện hết, bọn họ chờ ngài rất lâu rồi đó!
- Chờ ta sao?
Lý Nhiên sửng sốt.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chấp sự nhìn xung quanh một chút, sau đó mới thấp giọng nói:
- Nghe nói có liên quan đến Yêu Triều của Thập Vạn Đại Sơn, những chuyện khác thì đệ tử cũng không rõ lắm.
Lý Nhiên giật mình.
Yêu Triều?
Đây cũng không phải là việc nhỏ!
- Ta biết rồi.
Hắn gật đầu, không nhiều lời nữa mà nhanh chóng tiến thẳng về phía La Sát Phong.
La Sát Phong, U La Thánh Điện.
Lãnh Vô Yên ngồi ở vị trí cao nhất, vị trí thứ hai là đại trưởng lão Tôn Vị, còn lại là những trưởng lão khác ngồi lần lượt.
Bầu không khí an tĩnh mà lại ngưng trọng.
Lý Nhiên bước vào Thánh Điện, hắn chắp tay lại rồi nói:
- Đệ tử bái kiến sư tôn, bái kiến các vị trưởng lão.
- Thánh Tử.
Các trưởng lão đồng loạt gật đầu đáp lễ.
Lý Nhiên đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Lúc này, Lãnh Vô Yên nhìn thấy hắn cũng vẫn loáng thoáng có chút ngượng ngùng.
Nàng cố nén sự xấu hổ lại mà nói:
- Nhiên Nhi, ngươi đã nghe nói về chuyện của Thập Vạn Đại Sơn chưa?
Lý Nhiên nói.
- Đệ tử nghe nói chuyện này có liên quan đến Yêu Triều, nhưng cụ thể thì vẫn chưa rõ ràng lắm.
Lãnh Vô Yên gật đầu.
- Sáng sớm hôm nay tông môn đã nhận được tin tình báo, yêu thú ở Thập Vạn Đại Sơn đã bạo động, những yêu thú ở sâu trong rừng núi chạy hết ra ngoài, đồng thời cũng phá hủy hết toàn bộ các thôn trang gần đó, bao gồm cả những nơi đóng quân của tông ta.
- Nơi đóng quân của tông ta cũng đã bị hủy rồi sao?
Lý Nhiên nhíu mày lại.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ nhiều.
Lúc này, Tôn trưởng lão chợt nói:
- Yêu thú bạo động, nếu như không phải Yêu Vương xuất thế, vậy bình thường đều sẽ là đánh hơi thấy Tiên Duyên chí bảo. Huống hồ nơi đóng quân của tông ta đã bị hủy cả rồi, việc này không thể ngồi yên không để tâm đến.
Tam Trưởng Lão với mái tóc bạc trắng nói:
- Có người nói Chính Đạo Tứ Tông cùng với Tam Đại Ma Môn khác đều đã phái người tới rồi. U La Điện ta cũng phải mau sớm sắp xếp nhân lực thôi.
Yêu thú trước mặt, chính hay ma cũng không còn quan trọng nữa.
Nếu thật sự là Yêu Triều đang tàn sát bừa bãi, vậy thì đó chính là kiếp nạn của toàn bộ Hạo Thổ, mọi người đều là người cùng nằm trên cùng một trận chiến tuyến.
Lãnh Vô Yên gật đầu.
- Lời ấy có lý.
Tôn trưởng lão nói:
- Căn cứ theo những gì lão thân nhìn thấy, Thánh Tử vừa mới đột phá lên Nguyên Anh, để hắn dẫn đội là thích hợp nhất. Vừa đúng lúc cũng để cho các tông môn còn lại mở rộng tầm mắt!
Ánh mắt Lãnh Vô Yên nhìn về phía Lý Nhiên.
- Nhiên Nhi, ý của ngươi như thế nào?
Lý Nhiên chắp tay nói:
- Đệ tử nguyện làm theo phân phó của sư tôn!
Lãnh Vô Yên nghe nói như thế, không biết bỗng nhớ tới cái gì mà sắc mặt lại không hiểu sao đỏ lên.
- Được rồi, việc này giao lại cho ngươi. Nếu có gì bất thường cũng không được mạo hiểm, trước tiên phải hồi báo lại cho tông môn.
- Vâng.
- Chuyện sắp xếp nhân mã sẽ giao cho Tam Trưởng Lão xử lý.
- Vâng, chưởng môn.
. . .
Đợi đám người tán đi, Lãnh Vô Yên dựa người vào ghế, trong lòng thở dài không tiếng động.
- Thật là… hôm nay còn muốn nấu cơm cho Nhiên Nhi ăn nữa, kết quả lại xảy ra chuyện thế này.
Chẳng qua cũng không còn cách nào khác…
Trưởng lão và chưởng môn là nhân vật chủ chốt của Chính Nhất Tông, không thể nào tùy tiện xuất thủ được.
Mà Thánh Tử là mặt mũi của tông môn, loại chuyện như vậy chỉ có hắn đi làm là thích hợp nhất.
Lúc này, nàng chú ý tới Tôn Vị đang ở một bên, nàng không khỏi nghi ngờ mà nói:
- Tôn trưởng lão, ngươi còn có chuyện gì sao?
Tôn Vị nói.
- Cũng không có chuyện gì khác cả, chẳng qua tối hôm qua lão thân tới tẩm cung cầu kiến, nhưng lại phát hiện cả một đêm ngài đều không trở về…
Lãnh Vô Yên giật mình, nàng thản nhiên nói:
- Tối hôm qua bổn tọa đi xem Tinh Tượng, cả một đêm không ngủ, tất nhiên là không ở tẩm cung.
- Thì ra là thế.
Tôn trưởng lão cũng không nói gì thêm nữa.
- Mặc dù tu hành rất quan trọng nhưng chưởng môn cũng phải chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn.
Nói xong, hắn ta cũng đứng dậy rời đi.
Lãnh Vô Yên nhớ tới chuyện đã xảy ra tối hôm qua, sắc mặt nàng có hơi đỏ lên một chút.
- Đêm qua xem Tinh Tượng chỉ là giả thôi, nhưng một đêm không ngủ thì là thật…
- Nghịch đồ, còn nói muốn song tu với bổn tọa nữa… sợ rằng tu vi của bổn tọa sẽ trực tiếp làm cho hắn nổ tung luôn mất!
- Ừm, nhưng còn có cách nào nữa đâu…