- Dịch Thanh Lam?
Lý Nhiên sửng sốt:
- Đó không phải là chưởng môn của Thiên Xu Viện sao? Nàng ta tu Vô Tình Đạo?
Chính đạo vẫn chú ý tới giúp đỡ thiên hạ, có tình có nghĩa.
Cái Vô Tình Đạo này nghe có chút giống tác phong ma đạo.
- Nói đúng ra là Vong Tình Đạo.
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:
- Ý tứ của nàng ta là vong tình chí công, dao cảm thiên cơ, đều vì gánh nặng hồng trần không dứt.
Hàng vạn hàng nghìn đại lộ, trăm sông đổ về một biển.
Cầm kỳ thi họa, ăn uống bài bạc, chỉ cần thích hợp với mình, đều có thể nhập đạo.
Trong con đường ăn, Thao Thiết tham ăn có thể một hơi nuốt núi sông, bụng giấu nhật nguyệt.
Cũng từng có người nghiện rượu, nếm được rượu ngon tuyệt thế đạt được truyền thừa phía sau thể hồ, ban ngày phi thăng.
Con đường cờ bạc tu vô cùng sâu, có vận may kề bên, có khả năng tính toán hợp lý.
Tới con đường piao.
Nghe nói ai cũng biết piao.
Lý Nhiên rất tò mò, nhưng đến nay không có cơ hội thử nghiệm.
Vong Tình đạo, cũng là một loại bên trong con đường lớn này, chưa nói tới cao sang thấp hèn gì.
Lý Nhiên nhức đầu:
- Thái thượng vong tình.....Sao nghe giống như lão ni cô?
- Không sai, nàng ta chính là một lão ni cô đáng ghét!
Lãnh Vô Yên oán giận nói.
Lý Nhiên sửng sốt:
- Sư tôn có thù oán với Dịch Thanh Lam?
- Ngược lại nàng ta là người Bổn Tọa ghét nhất, nếu không phải là không có cơ hội, thật sự muốn tự tay giết chết nàng ta!
Lãnh Vô Yên nắm chặt quả đấm trắng nõn.
Trực giác nói cho Lý Nhiên, giữa hai người này có chuyện xưa.
Lãnh Vô Yên nghĩ tới cái gì, lầm bầm nói:
- Nếu có thể lôi Dịch Thanh Lam xuống hồng trần thì tốt, Bổn Tọa thật muốn nhìn xem khuôn mặt ngạo mạn kia mặt đỏ tai hồng, lăn lộn trong hồng trần là bộ dáng gì?
Lý Nhiên giật mình.
Không hổ là nữ ma đầu, ý tưởng đúng là không giống người thường!
Hắn vỗ bộ ngực chấn động:
- Sư tôn yên tâm, việc này để cho đệ tử, đệ tử lẻn vào Thiên Xu Viện, mang đạo cô kia trở lại.
- Ngươi dám!
Lãnh Vô Yên nhéo lỗ tai hắn, tức giận nói:
- Ngươi chỉ có thể có một người Bổn Tọa, không được có tạp niệm khác!
Sau đó nhìn thấy biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia của Lý Nhiên, lúc này mới phản ứng lại, đỏ mặt vội vàng buông tay ra.
- Nghịch đồ, lại trêu Bổn Tọa....
Tiếp đó nàng lại lắc đầu:
- Có điều đạo tâm Dịch Thanh Lam vững chắc, trong lòng chỉ có Thiên Đạo, cho dù mười ngươi cũng không lay động được.
Lý Nhiên cười tủm tỉm nói:
- Đệ tử chỉ thích ở bên cạnh sư tôn, không có hứng thú với đạo cô lạnh như băng kia.
- Hừ, miệng lưỡi trơn tru.
Lãnh Vô Yên trợn mắt liếc hắn một cái, nhưng ý cười ở khóe miệng lại không giấu được.
......
Không biết có phải đạo pháp của Lãnh Vô Yên ảnh hưởng hay không, người bên ngoài dường như không hề chú ý tới bọn họ.
Điều làm làm cho bọn họ không bị quấy rầy, an tâm hưởng thụ thế giới hai người.
Lúc này, phía trước truyền một trận tiếng cười vui, chỉ thấy rất nhiều người tụ tập trước một cây đại thụ, giống như đang treo cái gì đó.
Mắt Lãnh Vô Yên sáng lên:
- Là cây hứa nguyện!
- A?
Vẻ mặt Lý Nhiên đầy dấu chấm hỏi:
- Còn có loại đồ vật này?
Hai người đi tới gần.
Chỉ thấy đây là một cây ngân hạnh cao lớn, tán cây dày đặc tươi tốt, che khuất bầu trời.
Trên cành cây treo các loại dải lụa màu và đèn nhỏ, trên thân cây quần đầy dải lụa màu vàng, ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống đặc biệt đẹp.
Phần lớn người dưới tàng cây là nữ tử, các nàng bỏ tờ giấy đã viết xong vào túi thơm, treo hai cục đá vào hai bên, ném lên trên cành cây cao.
Nghe nói treo túi thơm càng cao, nguyện vọng càng dễ thực hiện.
Lý Nhiên nhìn Lãnh Vô Yên tràn trề thích thú, buồn cười nói:
- Sư tôn, Ngài đã là cao thủ Đế Cấp, còn tin tưởng cái này?
- Ngươi thì biết cái gì?
Lãnh Vô Yên liếc hắn:
- Loại chuyện huyền diệu khó giải thích này không ai nói rõ ràng được, dù sao ước nguyện không có hại mà, đúng không?
- Được được, ngài nói đều đúng.
Lý Nhiên mua hai cái túi thơm, sau đó dùng bút trên bàn bên cạnh viết nguyện vọng xuống.
Hắn dùng tay che tờ giấy, vẻ mặt cười xấu xa viết cái gì đó.
- Thần thần bí bí.
Lãnh Vô Yên hừ một tiếng.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Nguyện vọng của đệ tử rất quan trọng, nếu như bị nhìn có thể mất linh nghiệm.
Hắn bỏ tờ giấy vào túi thơm, tay phải khẽ vung, túi thơm nhẹ nhàng treo trên nhánh cây cao nhất.
Lãnh Vô Yên đỏ mặt trừng mắt liếc hắn một cái.
"Cho rằng lấy tay che Bổn Tọa sẽ không nhìn được? Vậy là lại hứa loại nguyện vọng này, thật sự là chết người."
Nàng suy nghĩ một chút, cũng viết nguyện vọng của mình xuống, sau đó ném túi thơm, vừa lúc treo ở bên cạnh túi của Lý Nhiên.
Lý Nhiên ghé đầu, cười hỏi:
- Sư tôn, nguyện vọng của ngươi hứa cái gì?
- Không nói cho ngươi, nói ra sẽ không linh.
Hai má Lãnh Vô Yên hồng hồng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước.
.....
Hai người đi dạo rất lâu, cuối cùng đi tới cuối đường.
Lúc này rời xa đám người ồn ào náo động, đèn đuốc xung quanh chỉ còn một chút, có vẻ phá lệ yên tĩnh.
Lãnh Vô Yên chưa thỏa mãn nói:
- Không nghĩ tới đi dạo nhanh kết thúc như vậy, xem ra lần hẹn hò thứ hai của chúng ta sắp xong.....
Lý Nhiên cười lắc đầu, nói;
- Ai nói thế? Hẹn hò vừa mới bắt đầu thôi.
Hắn búng tay.
Cùng với một tiếng loan minh, Long Liễn Loan Giá to lớn xuất hiện bên cạnh hai người.
Sáu con tuấn mã hí một hơi, vô cùng thân mật cọ xát bên người hắn, giống như
vật còn sống.
Lãnh Vô Yên nhìn xe kéo phục trang đẹp đẽ trước mắt, không khỏi có chút sững sờ.
- Pháp bảo phi hành này đặc biệt tốt, ngươi từ đâu có được?
Lý Nhiên nói ra đáp án tiêu chuẩn:
- Bí cảnh.
Lãnh Vô Yên lắc đầu cười khổ:
"Người khác tiến vào bí cảnh có thể thu được một kiện Linh Bảo đều xem như là vận may, hắn lại tốt hơn, tiền tài, pháp bảo, công pháp, dị hỏa không thiếu một cái, giống như lên trên hàng.
Lý Nhiên dắt nàng ngồi vào bên trong kiệu vàng.
Tuấn mã đồng thời hí lên, lôi kéo Long Liễn bay lên trời.
Không gian bên trong kiệu rất lớn, trang trí xa hoa, có bàn có giường, giống như phòng ngủ.
Hai người ngồi trên giường lớn mềm mại, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, ngọn đèn của Lẫm Phong thành dưới chân lập lòe.
Lãnh Vô Yên cười nói:
- Ngươi tính mang Bổn Tọa đi đâu?
- Đệ tử đã chuẩn bị một lễ vật đưa cho sư tôn.
Lý Nhiên nói.
- Lễ vật?
Lãnh Vô Yên có chút tò mò.
Lý Nhiên điều chỉnh vị trí của Long Liễn một chút, sau đó mở cửa sổ ra:
- Sư tôn xem sẽ biết.
- Xem cái gì..
Lãnh Vô Yên còn chưa nói xong, chợt nghe một tiếng rít gió.
Chỉ thấy một luồng sáng cắt qua đêm tối, giống như gió lốc.
Sau khi tới một độ cao nhất định, bùm một tiếng nổ thành vô số điểm sáng, giống như mưa ánh sáng rực rỡ.
Trong bóng đêm tràn ngập tia sáng, ánh sáng đẹp mắt lóng lánh thay đổi liên tục.
Lãnh Vô Yên ngơ ngác nói:
- Đây là.....
Nàng còn chưa kịp phản ứng, bên tai lại vang lên mấy tiếng rít.
Càng ngày càng nhiều tia sáng xông lên phía chân trời, không như hoa quỳnh dồn dập nở rộ trên không trung.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú rung động của nàng, tất cả điểm sáng hợp thành một bức họa thật lớn, gần như phủ kín cả bầu trời đêm!
Bộ dáng lãnh diễm vô song kia, không phải chính là nàng sao?
Lý Nhiên tựa vào bên cửa sổ, mỉm cười nhìn nàng, gò má lúc sáng lúc tối dưới sự chiếu rọi của pháo hoa.
- Sư tôn, chúc mừng năm mới.