- Phấn và yếm màu hồng nhạt sao?
Lãnh Vô Yên lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi có chắc Lý Nhiên thích mấy thứ này không?
Loại y phục bó sát người của nữ này thật sự là quá xấu hổ!
Chẳng lẽ Lý Nhiên còn có sở thích kỳ quái là giả gái sao?
Lãnh Vô Yên tưởng tượng ra hình ảnh hắn mặc một cái yếm thì không khỏi rùng mình một cái, toàn thân nổi đầy da gà.
A Thấm nghiêm túc gật đầu.
- Nô tỳ chắc chắn.
Sau đó nàng ta còn bổ sung thêm:
- Nói đúng ra thì hắn thích nhìn thấy người khác mặc cái yếm màu hồng nhạt.
Nàng ta vẫn nhớ ngày hôm đó khi Thánh Tử trở lại tông môn thì đã đưa cho nàng một đống y phục.
Trong đó có một cái yếm màu hồng.
Sau khi A Thấm thay đổi vị trí, ánh mắt Thánh Tử lập tức trở nên có chút kỳ quái.
Có một chút xấu hổ cũng như không nói nên lời nhưng thứ càng nhiều hơn chính là sự hưng phấn!
Cho tới bây giờ, nàng ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Thánh Tử.
Ngoài miệng nói quá xấu hổ nhưng ánh mắt "Cửu Bát" lại trợn tròn lên…
Chính vì vậy A Thấm đã đưa ra kết luận là Thánh Tử thích nhìn người khác mặc yếm màu hồng nhạt.
Cho nên khi Lãnh Vô Yên hỏi nàng ta về "lễ vật thân mật" thì thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu nàng ta chính là cái này.
- Hoá ra là thích xem y phục của người khác à, dọa bổn tọa giật mình.
Lãnh Vô Yên thở phào nhẹ nhõm.
Không thích nữ trang là tốt rồi.
Tuy nhiên sau đó nàng lại bắt đầu cảm thấy phiền muộn.
Bởi vì bản thân nàng cũng không biết liệu mình có thể mặc cái yếm này cho Lý Nhiên xem được không?
Chuyện này có hơi mắc cỡ.
Lãnh Vô Yên cắn môi, trong mắt mù mịt sương khói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, A Thấm thận trọng nói:
- Lãnh chưởng môn, nếu như không còn chuyện gì khác thì nô tỳ trở về nhé?
Lãnh Vô Yên định thần lại rồi gật đầu nói:
- Được rồi, ngươi đi đi.
- Nô tỳ xin cáo lui.
A Thấm cúi đầu một cái rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút.
Lãnh Vô Yên gọi nàng ta lại rồi dặn dò:
- Tốt nhất ngươi đừng đi nói với Thánh Tử chuyện bổn tọa tìm ngươi hôm nay.
- À, chuyện này…
A Thấm có chút do dự.
Nàng ta cũng không muốn nói dối Lý Nhiên.
Lãnh Vô Yên thấy thế thì lập tức đe dọa:
- Nếu như ngươi nói với hắn thì bổn tọa sẽ lập tức đưa ngươi xuống núi để ngươi cũng không thể hầu hạ hắn được nữa.
A Thấm lập tức cảm thấy hoảng sợ, nàng ta vội vàng gật đầu rồi nói:
- Lãnh chưởng môn yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không nói.
- Được rồi, vậy ngươi đi đi.
Lãnh Vô Yên hài lòng gật đầu.
Nàng còn chưa cân nhắc kỹ việc này nên cũng không thể để cho Lý Nhiên biết trước được.
Nàng dựa lưng vào ghế phượng, ánh mắt lơ đãng, trên khuôn mặt xuất hiện một tia đỏ bừng.
- Nghịch đồ, hết lần này tới lần khác thích những vật kỳ quái như thế này…
. . .
Tết Sương Nguyên đã đến.
Hương vị niên kỷ vô cùng nồng nặc ở bên trong tông môn, các đệ tử nghênh đón những ngày nghỉ hiếm hoi trong một năm.
Có người ở đang xì xào bên trên đạo tràng, có người lại diễn võ khiêu vũ ở trên đài, bầu không khí bên trong toàn bộ tông môn tràn đầy sự vui sướng.
Cũng không ít người đang chuẩn bị tiết mục cho lễ hội.
Sương Nguyên Diễn Xuân.
Đây là tiết mục truyền thống của U La Điện.
Ban đầu ở thế giới phàm tục, Diễn Xuân này tồn tại dưới hình thức cúng tế.
Dân chúng giết lợn, làm thịt dê để tế tự thượng thiên và tổ tiên và khẩn cầu năm sau có thể mưa thuận gió hoà.
Nhưng đối với tông môn mà nói thì việc tu hành vốn là chống lại thiên để cạnh tranh Tiên Duyên kỳ ngộ thì tại sao cần phải khẩn cầu với trời chứ?
Cho nên những việc này dần dần biến thành các loại tiết mục và diễn xuất.
Nói trắng ra thì đó là buổi biểu diễn hội báo của các đệ tử, bọn họ cùng nhau liên hoan hội mà không có sự phân biệt nào.
Mặc kệ những tiếng cười đùa ở bên ngoài, Lý Nhiên vẫn cứ mắt điếc tai ngơ.
Cả ngày ngồi ở trong thư phòng loay hoay với cái gì đó.
Ầm!
Một tia lửa hiện ra.
Vẻ mặt Lý Nhiên vui vẻ.
- Rốt cục cũng đại công cáo thành (*)!
Sau hơn mười ngày vận hành thử và kiểm tra thì cuối cùng cũng đã đạt đến hiệu quả mà hắn muốn.
- Chỉ cần chờ đến đêm ước hẹn với sư tôn thôi.
Hắn vui vẻ suy nghĩ.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, một loạt tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài.
Lý Nhiên mở cửa ra thì chỉ thấy Lộc Hân Nhiên đứng ở ngoài cửa, nàng ta rụt rè nói:
- Thánh Tử đại nhân...
Ầm!
Lý Nhiên trực tiếp đóng cửa lại.
- Thánh Tử không có ở đây.
- ...
Cộc cộc cộc...
Tiếng đập cửa không sợ làm phiền người khác vang lên liên tục.
Sau một nén nhang, Lý Nhiên mệt mỏi kéo cửa ra.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?
Lộc Hân Nhiên cười híp mắt nói:
- Thánh Tử đại nhân, đêm nay là thịnh hội Sương Nguyên Diễn Xuân đấy. Ngài có muốn chuẩn bị một tiết mục cho đêm nay không?
- Không có hứng thú.
Lý Nhiên lắc đầu.
Chỉ vì việc này mà Lộc Hân Nhiên đã tới tìm hắn không chỉ một lần nhưng đều bị hắn cự tuyệt hết.
Liên hoan hội gì đó là thứ nhàm chán nhất nên hắn còn không muốn xem chứ chưa nói đến việc lên đài biểu diễn.
Lộc Hân Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng ta nói:
- Nhưng nếu như ngài không lên đài thì thịnh hội này sẽ không được hoàn chỉnh, hơn nữa Lãnh chưởng môn và các tông trưởng lão cũng sẽ ở dưới đài xem lễ đấy.
- Kể cả như vậy thì ta cũng không có hứng thú...
Lý Nhiên đóng cửa rầm một tiếng.
Hắn còn muốn lén lút chạy ra ngoài ước hội với chưởng môn thì làm gì còn thời gian để biểu diễn tiết mục chứ?
Không lâu sau.
Cộc cộc cộc.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Lý Nhiên:
- . . .
- Lộc Hân Nhiên, ngươi có tin lão tử sẽ treo ngược ngươi lên không...
Hắn nổi giận đùng đùng kéo cửa phòng ra, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Lãnh Vô Yên đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
- Lộc Hân Nhiên làm sao vậy?
Lý Nhiên lúng túng vò đầu.
- Không có gì, chỉ là chuyện liên quan đến lễ hội thôi mà nàng ta tới làm phiền ta mấy ngày nay.
- Ồ.
Lãnh Vô Yên gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Lý Nhiên đang cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ nghe thấy nàng yếu ớt nói:
- Tại sao mấy ngày nay ngươi không hề đi tìm bổn tọa vậy?
Ánh mắt nàng u oán, giọng nói còn có chút ủy khuất.
Trong lòng Lý Nhiên run lên rồi vội vàng nói:
- Không phải gần đây đệ tử mới đột phá sao? Ta cảm giác căn cơ có chút bất ổn nên mới một mực ở lại đây tu hành cơ mà.
- Căn cơ bất ổn sao?
Lãnh Vô Yên liếc nhìn hắn một cái.
Toàn bộ linh lực của người này đều ngưng tụ thành hồ nên chỉ sợ rằng không có bất kỳ một Nguyên Anh sơ kỳ nào có thể vững chắc hơn hắn.
Dám lừa người sao...
Nàng nũng nịu khẽ nói:
- Trước đây ta chưa từng thấy ngươi say mê tu hành như vậy... Ngươi thật sự nghĩ rằng bổn tọa không biết ngươi đang suy nghĩ gì trong lòng sao?
Lý Nhiên sửng sốt.
Không thể nào, chẳng lẽ điều bất ngờ mà hắn chuẩn bị đã bại lộ rồi sao?
- Chưởng môn, đệ tử thật sự...
- Được rồi.
Lãnh Vô Yên lấy một hộp quà nhỏ màu hồng nhạt ra, đỏ mặt đưa cho hắn.
- Cho ngươi đấy.
Lý Nhiên vò đầu.
- Chưởng môn, đây là gì vậy?
Lãnh Vô Yên thấp giọng nói:
- Đây là lễ vật tân niên mà bổn tọa tặng cho ngươi. Ta đưa hơi muộn nhưng ngươi, ngươi đừng có tức giận đấy...
- Lễ vật tân niên sao?
Lý Nhiên vội vàng nhận lấy rồi nở nụ cười rạng rỡ nói:
- Cảm ơn chưởng môn, đệ tử rất thích!
Lãnh Vô Yên buồn cười trợn mắt liếc nhìn hắn một cái.
- Ngươi còn chưa mở ra mà đã biết là thứ mình thích rồi sao?
Lý Nhiên cười ngây ngô rồi nói:
- Chỉ cần là đồ chưởng môn đưa thì đệ tử đều thích hết!"
- Đồ ngốc...
Lãnh Vô Yên nhếch miệng lên, tâm tình cũng trở nên hân hoan.
- Nhưng thứ này là cái gì vậy? Đệ tử thật sự có chút tò mò đấy...
Lý Nhiên đang định mở ra thì một tiếng hô to vang lên bên tai.
- Chờ một chút!
(*): 大功告成 (đại công cáo thành): việc lớn đã thành; việc đã làm xong.