Lý Nhiên và Tần Như Yên rời khỏi Thánh Điện, đi xuống núi.
La Sát Phong có Đại Đế Đạo Tắc, cấm phi hành, kể cả pháp bảo bay qua cũng không được. Phải đi qua sơn môn một cách trung thực, nếu không, sẽ bị Đạo Tắc đè chết tại chỗ. Tần Như Yên lo lắng đi theo phía sau hắn. Lần thứ hai hai người gặp nhau không vui vẻ gì, đây lại là đại bản doanh của Lý Nhiên, làm sao trong lòng nàng ta có thể không hoảng sợ được?
Nhưng may mắn thay, Lý Nhiên không có ý đuổi theo, trên đường đi im lặng không nói lời nào.
- Thánh Tử.
- Thánh Tử đại nhân.
- Bái kiến Thánh Tử đại nhân.
Trên đường, các đệ tử kính cẩn chào hỏi hắn. Tần Như Yên có thể nhìn ra những đệ tử này không bị bức bách vì địa vị của hắn mà đó là sự tôn trọng và sùng bái xuất phát từ trái tim. Nàng ta cũng là Tthánh Nnữ nhưng loại cảm giác này là thứ mà nàng ta không thể trải qua trong tông môn.
Nàng ta không nhịn được liền nói:
- Xem ra Lý Thánh Tử rất có uy vọng trong tông môn.
Lý Nhiên nhàn nhạt nói:
- Chỉ khi ngươi quan tâm đến tính mạng của bọn họ thì bọn họ sẽ bảo vệ tôn nghiêm của ngươi
Trước đây, mọi người quá sợ hắn nhưng sau khi truyền lại lại cho rất nhiều đệ tử kinh nghiệm phong phú của mình thì hắn đã giành được sự kính trọng của mọi người. Loại chuyện này là qua lại lẫn nhau.
Tần Như Yên im lặng một hồi. Nàng ta biết rằng đối phương đang chế giễu mình. Ngày đó thờ ơ nhìn đồng môn chết dưới thương của hắn nhưng không hề có ý ngăn cản thậm chí còn có chút vui mừng vì người chết không phải là bản thân mình. Nhưng không phải Ma Môn nên hám lợi và ích kỷ sao? Đây là quan niệm mà nàng ta được tiếp nhận từ khi còn là một đứa trẻ. Đó cũng là ấn tượng mà nhiều người trên thế giới có đối với Ma Môn.
- Suy nghĩ của Lý Thánh Tử còn rất đặc biệt.
Tần Như Yên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không giống những Ma Môn khác đều tính kế mưu mô như vậy.
- Tính kế?
Lý Nhiên cười nhạo một tiếng.
- Ta muốn gì thì sẽ trực tiếp lấy đi, tại sao cần phải tính kế? Tu hành thì phải có khí thế của người tu hành, hạng người bè lũ xu nịnh thì vĩnh viễn khó mà đến được nơi thanh nhã.Tần Như Yên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói,
- Lời này của ngươi cứ như là kiếm khách của Vạn Kiếm Các nói chứ không phải Ma Môn Thánh Tử.
- Vậy ngươi nghĩ cái gì là ma?
Lý Nhiên hỏi ngược lại.
Tần Như Yên suy nghĩ một chút nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không trả lời được. Nàng ta chỉ biết tồn tại trong Ma Môn như thế nào chứ chưa nghiêm túc nghĩ xem ma là gì.
- Đoạt thiên phạt đạo, lãnh đạo thiên địa, nắm chặt âm dương không hồi kết.
- Ý của ta là thiên ý, luật của ta là vạn pháp.
- Đây chính là ma!
Lý Nhiên cười lạnh nói:
- Tu hành là một cuộc đấu tranh với trời. Những kẻ chỉ biết luồn cúi tính toàn cuối cùng sẽ trở thành những thi hài trải dài Tiên Lộ.
Đây là điều mà hắn đã suy nghĩ từ trước đến nay, cứ nhân cơ hội này mà tuôn ra.
Tần Như Yên ngây người... Ma Môn trong ấn tượng của nàng ta dường như luôn hèn nhát trong bóng tối, thiên hạ này luôn là thiên hạ của Chính Đạo. Nhưng lời nói của Lý Nhiên hoàn toàn khiến nàng ta kinh ngạc. Đoạt thiên phạt đạo, nắm lấy âm dương, đây là loại khí thế và cách cục nào?
- Không có gì ngạc nhiên khi Lý Thánh Tử có thể nhất kỵ tuyệt trần (*), nghiền nát tất cả thiên kiêu. Chỉ riêng cách cục tâm lý này đã là điều ta không thể bằng.
Tần Như Yên cười nhạt nói. Những lời này không phải nịnh hót mà đều là xuất phát từ đáy lòng. Nhưng Lý Nhiên cũng không chịu thua mà chế nhạo:
- Đừng so sánh ta và ngươi. Một thiếu nữ ăn cướp hấp thụ tinh nguyên? Theo ta Hợp Hoan Tông của ngươi còn không bằng giòi bọ trong bùn.
Những chuyện bất bình trong thiên hạ quá nhiều, hắn không quản được, hắn quá lười biếng để quan tâm... Nhưng điều đó không ngăn được hắn khinh thường Hợp Hoan Tông.
Mặt Tần Như Yên tái mét khi nghe những lời đó. Nhưng nàng ta không tức giận, thay vào đó lại trầm giọng nói:
- Chuyện của tông môn ta tương đối phức tạp, Liễu tông chủ có ý định điều hoà âm dương, không bao giờ ép buộc người khác. Chỉ có lão tổ Hoan Hỉ lão tổ mới là Thảm m Bổ Dương...
- Ngươi không cần phải giải thích với ta
Lý Nhiên nói:
- Ta không hề có một chút hứng thú nào cả.
Hô hấp của Tần Như Yên ngưng trệ, nàng ta cười khổ không nói thêm gì nữa.
- Tần Thánh Nữ, tiễn ngươi đến đây thôi, đi thong thả.
Nói xong, chuẩn bị rời đi.
- Chờ đã.
Tần Như Yên ngăn lại hắn lại:
- Ta còn một câu hỏi cuối cùng.
Lý Nhiên hơi nóng nảy nói:
- Có vấn đề gì vậy?
Tần Như Yên nói:
- Người hầu của ngươi là Xá Nữ Linh Tuỷ Thể, ngươi có biết không?
- Ta biết.
Lý Nhiên gật đầu.
Tần Như Yên nói tiếp:
- Thể chất này rất hấp dẫn đối với bất kỳ Tu Hành Giả nào, đặc biệt là Song Tu Môn Phái càng bị mê hoặc hơn.
Nàng ta lấy ra một lệnh bài màu đen từ trong người:
- Đây là bí lệnh của Thánh Nữ Hợp Hoan. Có lệnh bài này thì bất kỳ người nào của Song Tu Môn Phái cũng không dám động vào nàng ấy.
Lý Nhiên cau mày, đây là có ý gì. Vừa rồi hắn còn có thái độ không tốt và còn nói những lời xúc phạm tông môn của nàng ta, vậy mà nàng ấy lại tặng lệnh bài cho mình. Nàng ta không phải là một kẻ cuồng tự ngược chứ?
Tần Như Yên nhìn ra hắn đang nghĩ gì liền giải thích:
- Ngươi đừng hiểu lầm. Nhận xét của ngươi về Ma Môn vừa rồi đã cho ta một số lĩnh ngộ, đây chỉ là có qua có lại mà thôi.
Lý Nhiên từ chối:
- Người của ta thì ta sẽ tự mình bảo vệ nên ngươi không cần lo lắng.
Tần Như Yên vội vàng nói:
- Ta biết ngươi coi thường Hợp Hoan Tông hưng vì sự an toàn của nàng ấy ta hy vọng ngươi có thể nhận lấy.
Nàng ta cũng nói thêm:
- Những gì xảy ra trước đây là một ví dụ, ngươi cũng không thể ở bên cạnh nàng ấy mọi lúc phải không?
Miếng lệnh bài này hắn đã từng dùng Phá Vọng Đồng nhìn thấy, cũng không có gì khó khăn.
- Lệnh bài này ta nhận, coi như ta nợ ngươi một ân tình.
Nói rồi quay người rời đi.
Nhìn thấy hắn nhận lệnh bài của mình, không hiểu sao Tần Như Yên cảm thấy có chút vui mừng. Lý Nhiên thực sự là một người đặc biệt.
Nàng ta nghiêm túc nhìn theo bóng lưng hắn nở nụ cười quyến rũ, bóng dáng hóa thành làn khói xanh rồi biến mất. Gió lạnh rít và những bông tuyết bay lất phất.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tết Sương Nguyên ngày càng đến gần.
Trong tẩm cung của chưởng môn, Lãnh Vô Yên chống cằm chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Cũng không biết Nhiên Nhi đang bận việc gì mà mấy ngày nay không đến tìm bổn toạ. Không phải đã quên ước định với bổn tọa rồi chứ? Gần đây nữ đệ tử trong tông môn có vẻ hơi không thành thật, ngày nào cũng đi quanh quẩn bên cạnh Nhiên Nhi tặng lễ vật cho hắn.
Đột nhiên nàng ta nghĩ tới điều gì đó và ngồi thẳng dậy:
- Đúng rồi, lễ vật! Hắn vì bổn toạ mà chuẩn bị tỉ mỉ như vậy nhưng hình như bản toạ chưa từng tặng gì cho hắn. Thực sự ngu ngốc mà.
Lãnh Vô Yên gõ mạnh vào đầu của mình...
- Chắc chắn là hắn không thoải mái khi bản toạ không chuẩn bị quà. Đó là lý do tại sao hắn không đến đây tìm ta. Ừm, lễ vật…
Lãnh Vô Yên vò đầu bứt tóc, nghĩ ngợi lung tung
- Nhưng mình nên tặng hắn cái gì?
Không giống như Lý Nhiên, nàng ta có rất ít kiến thức trong lĩnh vực này.
(*) Nhất kỵ tuyệt trần: ý chỉ trong số những người cùng cạnh tranh thì có một người đặc biệt nổi bật, vượt xa những người khác.