Tần Như Yên vừa lòng thoả ý đi ra từ tửu lâu. Tuy nhiên, nàng ta có thể nghe ra, thuyết thư lão đầu kia vì để nịnh nọt nàng ta mà cố ý khuyếch đại rất nhiều.
Lý Nhiên mặc dù cường thịnh trở lại, Lâm Lang Nguyệt cũng không phải loại vô tích sự, không có khả năng sẽ bị đánh thảm như vậy. Nhưng dù vậy, nàng ta nghe vẫn rất thoải mái.
- Lâm Lang Nguyệt bị hao tổn đạo tâm, mà Dịch Thanh Lam kiêng kị U La Điện, thu lại chiếu giết Lý Nhiên, Thiên Xu Viện lúc này thật đúng là mất hết thanh danh mà.
Khóe miệng Tần Như Yên nhếch lên dáng tươi cười:
- Ta thật muốn nhìn đệ nhất Thiên Ma nghiền ép Tiên Thiên đạo thể kia một chút, hắn đến tột cùng là phong thái hạng gì chứ?
Nàng ta tràn ngập tò mò đối với Lý Nhiên.
Tên này thân mang danh thiên tài, nàng ta sớm đã nghe qua danh tính, nhưng cũng không biết quá nhiều.
Ít xuất hiện, khiêm tốn, lạnh lùng, tàn nhẫn, là số ấn tượng không nhiều của ngoại giới đối với hắn.
Có thể là từ đoạn thời gian trước hắn xuống núi đến nay, mỗi sự kiện hắn làm tại Hạo Thổ đều nhấc lên sóng to gió lớn, như là sao chổi quật khởi, bỏ tất cả Thiên Kiêu lại đằng sau.
Có người nói hắn âm tàn độc ác, giết người không chớp mắt.
Cũng có người nói hắn ân oán rõ ràng, cũng không loạn khai sát giới.
Có đủ loại thuyết pháp, nhưng không có người chính thức hiểu rõ Lý Nhiên là người như thế nào. Thứ duy nhất có thể xác định không thể nghi ngờ, chính là hắn cực kỳ cường đại.
- Lần này đi U La Điện, có lẽ sẽ gặp được hắn? Hà, thật đúng là rất đáng mong đợi.
Tần Như Yên cắn môi, ánh sáng trong mắt lấp lánh.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh rối loạn, chỉ thấy vài tên đệ tử đuổi theo một thiếu nữ chạy đến hướng bên này:
- Thánh Nữ đại nhân, nhanh ngăn nàng lại!
Hắc y đệ tử cầm đầu hô quát.
Lông mày Tần Như Yên nhảy dựng:
- Các ngươi đang làm cái gì đấy, không phải ta nói các ngươi là tại đây phải hạn chế xuất hiện sao?
Mấy người chạy đến trước mặt nàng ta, linh lực A Thấm cũng đã dùng hết, hai chân run rẩy, vịn đầu gối thở gấp. Nàng nhìn thấy Tần Như Yên thì sửng sốt một chút:
- Ngươi là tỷ tỷ vãi tiền kia?
Tần Như Yên:
- Hả?
Nam đệ tử cầm đầu lại gần:
- Chúng ta phát hiện cô nương này tại phòng trà, thể chất đặc thù, trời sinh mị cốt, hơn nữa nàng ta tu hành là công pháp song tu.
Vẻ mặt hắn ta đắc ý, giống như tranh công nói:
- Nếu mang về tông môn thì tông chủ tuyệt đối sẽ cực kỳ hài lòng!
- Trời sinh mị cốt?
Tần Như Yên nhíu mày. Đi đến trước mặt A Thấm, thò tay nhéo nhéo trên người nàng, linh lực tiến vào dạo qua một vòng.
Cả người lập tức cả kinh.
- Lại là Xá Nữ Linh Tủy Thể!
Đây chính là thể chất song tu đỉnh cấp!
Ngoại trừ tốc độ tu luyện cực nhanh, còn sẽ không ngừng sản sinh chi khí tinh túy, có lợi ích thật lớn đối với đạo lữ.
Đừng nói là Hợp Hoan Tông, loại thể chất này đối với bất kỳ một tu hành giả nào mà nói thì đều là bảo vật cực lớn.
- Các ngươi nói là nhìn thấy nàng tại phòng trà hay sao?
Tần Như Yên dò hỏi.
- Đúng vậy.
Hắc y đệ tử gật đầu nói:
- Chúng ta nhìn nàng một mình ngồi ở phòng trà, lập tức chuẩn bị ra tay bắt nàng trở về. Ai ngờ, cô nương này lại chạy trốn mất ... Cũng may không có để nàng chạy thoát, lần này chúng ta nhặt được bảo vật rồi!
Dự cảm không tốt trong nội tâm Tần Như Yên càng ngày càng mạnh.
Một "Chí Bảo" như thế, sao lại một mình lưu lạc phàm tục chứ?
Nàng ta nhìn về phía A Thấm, dò hỏi:
- Ngươi là ai? Ở tông môn nào?
A Thấm cắn môi:
- Công tử nhà ta là U La Thánh Tử, hắn nhất định sẽ tìm được ta đấy!
- Ngươi nói Lý Nhiên?!
Trong lòng Tần Như Yên lộp bộp một tiếng.
Lẫm Phong Thành cách U La Điện cực kỳ gần.
Hắc y đệ tử ở bên cạnh vẫn còn giễu cợt:
- U La Điện sẽ dạy ngươi song tu à? Lại còn Thánh Tử ... Lừa gạt ai đó!
A Thấm lắc đầu:
- Ta không phải đệ tử U La Điện, ta chỉ là hạ nhân bên người Thánh Tử.
- Còn giả vờ...
- Câm miệng!
Tần Như Yên khiển trách một tiếng, quay đầu nhìn về phía A Thấm:
- Ngươi đi đi.
Hắc y đệ tử sững sờ, khó hiểu nói:
- Thánh Nữ, ngươi không phải tin nàng ta thật đó chứ? U La Điện có cấm lệnh đấy, nàng rõ ràng đang nói xạo!
Tần Như Yên lắc đầu, dự cảm không tốt trong nội tâm càng ngày càng mạnh.
Lệnh cấm của U La Điện ai ai đều biết, thường nhân tuyệt đối sẽ không nói ra những lời nói dối cấp thấp như này.
Trừ phi, nàng nói là sự thật!
Mắt thấy A Thấm sắp rời đi, hắc y đệ tử kiềm chế không được thò tay bắt qua phía nàng:
- Hay là trước bắt lại, báo cáo tông chủ rồi quyết định tiếp!
Tần Như Yên lạnh lùng nói:
- Dừng tay…
Lời còn chưa dứt, một luồng ánh sáng hiện ra trước mắt.
Vù!
Từ nơi bả vai hắc y đệ tử chụp vào A Thấm trực tiếp bị chém đứt!
Thẳng đến khi thấy cánh tay rơi trên mặt đất, hắn ta mới kịp phản ứng, che bả vai kêu thảm thiết:
- Ah Ah Ah, Cánh tay của ta...
Vù!
Lại là một luồng ánh sáng bạc, tiếng thét chói tai dừng lại.
Chỉ thấy hắn ta đứng ngốc nguyên tại chỗ, trên cổ xuất hiện một đường tơ máu, đầu hắn ta chậm rãi rơi xuống đất.
- Ai?
- Có kẻ địch!
Đám đệ tử còn lại phát ra tiếng kinh hô!
Tần Như Yên nhìn xem nam nhân đối diện chậm rãi đi tới, trái tim giống như bị bàn tay lớn bóp chặt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Xong rồi, thật là Lý Nhiên!
- Thánh Tử đại nhân!
A Thấm chạy qua, bám lấy cánh tay của hắn, nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi xuống đất.
Nàng chưa bao giờ trải qua chiến đấu, vừa nãy nàng cực kỳ sợ hãi, chỉ là vẫn cố nén lấy mà thôi. Bây giờ gặp Lý Nhiên, cảm xúc rốt cuộc không đè nén được nữa rồi.
- Đừng sợ, không có việc gì rồi.
Lý Nhiên vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng.
Ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tần Như Yên.
Chỉ là đi ra ngoài mua chút đồ, quay lại thế mà đã có người dám động người của hắn!
Cuống họng Tần Như Yên phát khô, vội vàng giải thích nói:
- Lý Thánh Tử, đó là một hiểu lầm, bọn họ không biết rõ đây là người của ngài!
- Hiểu lầm?
Lý Nhiên nhíu mày:
- A Thấm, đây là hiểu lầm sao?
A Thấm cắn môi không có lên tiếng. Lý Nhiên nói ra:
- Không cần lo lắng sẽ gây phiền phức cho ta, ăn ngay nói thật.
A Thấm xoa xoa nước mắt, ủy khuất nói:
- Ta, ta nói ra U La Điện, còn nói Thánh Tử đại nhân rất nhanh sẽ trở về, nhưng mà bọn họ còn nói muốn bắt ta về song tu, may mắn ta chạy trốn nhanh...
Vài tên đệ tử Hợp Hoan Tông như rớt vào hầm băng. A Thấm xác thực không có nói dối, cũng đã nhắc nhở bọn họ qua, chỉ là bọn họ không tin...
- Song tu...
Con ngươi Lý Nhiên càng lạnh hơn một phần, thản nhiên nói:
- Rất tốt, các ngươi có thể chết rồi.
- Chờ một chút!
Lời Tần Như Yên còn chưa dứt, ánh sáng bạc trước mắt bùng lên, Vô Chú Thương Ý tại bên người mãnh liệt tàn sát bừa bãi.
Cũng chỉ qua thời gian một cái nháy mắt, Lý Nhiên đã về tới tại chỗ, giống như chưa bao giờ di động. Mà các hắc y đệ tử giống như tượng điêu khắc đứng đấy, tơ máu hiển hiện trên cổ.
Một hồi gió nhẹ mây bay.
Đầu lâu lăn đều, máu tươi phun tung toé!
- Ah ah ah ah!
Chung quanh vang lên tiếng thét lên chói tai, người đi đường bị một màn này dọa chạy trốn tứ tán. Lý Nhiên chán ghét lắc lắc ngân thương, ánh mắt nhìn về Tần Như Yên.
Không che dấu sát ý trong mắt chút nào!
Tần Như Yên phảng phất như bị Hoang Cổ Thú theo dõi, trong lòng sợ hãi không thôi!
Phía sau lưng nàng ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:
- Lý Thánh Tử, ta là Hợp Hoan Tông - Tần Như Yên, là phụng mệnh tông chủ đến tặng lễ cho Lãnh chưởng môn. Chuyện này thật sự là hiểu lầm!
Ngay lúc đó, ngón tay nàng ta lặng lẽ niết Pháp Ấn, tùy thời chuẩn bị đốt máu trốn chạy khỏi chết! Nàng không có lòng tin có thể cứng rắn với Lý Nhiên!
Lúc này A Thấm lôi kéo quần áo Lý Nhiên, thấp giọng nói:
- Thánh Tử đại nhân, quả thực không liên quan tới nàng ấy. Vừa rồi nàng còn nói thả ta đi kia mà...