Lần đầu Lý Nhiên hẹn hò với Lãnh Vô Yên là tại Lẫm Phong thành.
Bọn họ nghe hát, dạo phố, ăn kẹo đường, lưu lại rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ.
Đúng là cuộc hẹn lần này đã chính thức kéo khoảng cách hai người gần lại, cũng làm cho Lý Nhiên ý thức được, hắn thật sự yêu thích ma đầu sư tôn này.
Mà cuộc hẹn lần này vừa hay vào dịp Tết Sương Nguyên, hắn quyết định chuẩn bị cho đối phương một bất ngờ.
Nhưng mà cụ thể tặng cái gì thì vẫn chưa nghĩ xong.
- Nữ nhân đều thích gì đây chứ?
Lý Nhiên vò đầu bứt tai đi qua đi lại trong thư phòng.
Lúc này, A Thấm qua đưa thêm trà cho hắn, hắn nhịn không được dò hỏi:
- A Thấm, nếu như trong tương lai ngươi yêu đương rồi, ngươi hi vọng sẽ nhận được quà như thế nào?
- Yêu đương?
A Thấm hơi kinh ngạc, sau đó đầu lắc qua lắc lại như trống lúc lắc:
- A Thấm không cần yêu đương, chỉ cần có thể ở lại bên người Thánh Tử là đủ rồi.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Ta nói là nếu như ... Ví dụ như là ta đi. Yêu đương với ta thì ngươi hi vọng nhận được món quà như thế nào?
- Ngài?
A Thấm cắn ngón tay, con ngươi ướt át, sắc mặt đỏ lên:
- Song, song tu...
Bụp!
Lý Nhiên vỗ đầu nàng một cái, tức giận nói:
- Ngoại trừ cái này.
A Thấm tội nghiệp văn vê đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Khả năng chính là thứ sẽ phát sáng, rất lãng mạn, hai người có thể cùng ngồi một chỗ thưởng thức đấy...
- ....
- Được rồi, nói cứ như chưa nói vậy...
Đúng lúc này, trong đầu Lý Nhiên hiện lên một luồng sáng:
- Đã có!
Hắn nghĩ tới một thứ đồ tốt.
Không chỉ sẽ phát sáng lên, còn rất lãng mạn, hơn nữa nhất định đủ kinh hỉ.
- Chỉ có điều, quá trình chế tác có hơi phức tạp, ta phải suy nghĩ thật kỹ.
Lý Nhiên cầm lấy bút lông, bắt đầu tô tô vẽ vẽ trên bàn. Đại khái đã qua nửa canh giờ, cuối cùng đại khái cũng viết rõ rõ ràng ràng cách làm.
- Kế tiếp là phải tìm nguyên vật liệu. Ừm... phải đi mua sắm ít đồ.
Nói làm là làm. Lý Nhiên đứng lên, mặc áo choàng. A Thấm thấy thế hỏi:
- Thánh Tử đại nhân, ngài đây là muốn ra khỏi phủ sao?
Lý Nhiên gật đầu:
- Ta muốn đi Lẫm Phong thành một chuyến.
A Thấm vừa cười vừa nói:
- À được rồi, ngài về sớm chút còn dùng cơm nha.
Lý Nhiên nhìn khuôn mặt nàng ta tươi cười, trong lòng đột nhiên có chút áy náy. Trong ký ức của hắn, từ khi A Thấm đến U La Điện, giống như chưa từng xuống núi nữa. Dù là Lý Nhiên quay lại Vô Ương Thành, cũng để nàng lại tông môn, hắn một mình trở lại.
A Thấm dò hỏi:
- Ngài giữa trưa muốn ăn cái gì? Ta sẽ đi chuẩn bị.
- Không cần chuẩn bị.
Lý Nhiên vung tay lên:
- Đi, ca mang ngươi đi ăn tiệm.
- Hả?
A Thấm ngây ngẩn cả người.
Tại Lẫm Phong Thành.
Lý Nhiên mang theo A Thấm đi vào cửa thành.
Nàng hiếu kỳ đánh giá chung quanh, đối với sự vật xung quanh cảm thấy vừa mới mẻ vừa xa lạ, không chủ đích đi theo đằng sau Lý Nhiên. Mà người qua đường cũng đang đánh giá bọn hắn. Dù sao, hình dáng khí chất hai người thật sự là quá mức bắt mắt.
A Thấm vẫn chưa thể khống chế tự nhiên Xá Nữ Linh Tủy Thể, mọi cử động đều có phong tình. Hai con mắt người đi đường đều trợn nhìn nàng, nếu không phải thoạt nhìn Lý Nhiên không dễ chọc, đoán chừng đã sớm có người đến gần rồi.
- Thánh Tử đại nhân...
A Thấm nhỏ giọng nói:
- Tại đây hình như không quá giống thành thị trong ấn tượng của ta...
Vô Ương Thành trong trí nhớ của nàng vẫn còn dừng lại tại thời điểm mười năm trước.
Lý Nhiên cười nói:
- Đương nhiên không giống với lúc trước, hôm nào ta đưa ngươi về thăm nhà một chút, có thể còn phồn hoa hơn tại đây nhiều.
- Thật sao?
Ánh mắt A Thấm sáng lấp lánh:
- Đại nhân đối với ta thật tốt!
Nhìn xem bộ dạng nàng vui vẻ, trong nội tâm Lý Nhiên im ắng thở dài.
Trước kia đã gặp phải đãi ngộ không thuộc về mình, hôm nay chỉ là một cái ân huệ nhỏ nhoi cũng khiến nàng đội ơn.
Điều này khiến hắn có phần khó chịu.
Lúc này, một đám thương đội dắt ngựa đi đến trước mặt, đường phố trở nên chen chúc, Lý Nhiên tự nhiên dắt tay A Thấm, A Thấm lập tức sợ run cả người.
Cảm thụ được hơi nóng truyền đến từ lòng bàn tay, trái tim nàng sắp nhảy đến cổ họng rồi.
Thánh Tử đại nhân thế mà chủ động dắt tay nàng ư?
Thật khẩn trương!
Nhưng mà tay đại nhân nóng quá đi...
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Chú ý một chút, đừng đi tách ra, nếu bị người bắt cóc vào rừng sâu làm áp trại phu nhân thì có thể cả đời ngươi sẽ không thấy được ta nữa rồi.
A Thấm: Gian xảo! O.O
Nàng bám chặt chẽ cánh tay Lý Nhiên, khẩn trương hề hề nói:
- Ta nhất định sẽ theo sát đại nhân!
- Ngược lại cũng không cần theo chặt như thế ... Ngươi cũng sắp treo trên người ta rồi.
Lý Nhiên đưa nàng mua sắm một phen.
Lẫm Phong Thành coi như là đầu mối giao thông then chốt, có rất thương đội đến đây, cho nên nội thành có đủ loại đồ vật.
Hắn rất nhanh mua phần lớn đồ đạc:
- Cũng sắp giữa trưa rồi, trước tiên đi ăn một bữa cơm đã.
- Được.
A Thấm gật đầu.
Lý Nhiên tìm một tửu lâu nhìn có vẻ tạm được, đưa A Thấm đi vào.
Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của tiểu nhị, bọn họ tìm vị trí ngồi xuống tại lầu hai.
Cảnh vật xung quanh tửu lâu này cũng không tệ lắm, lắp đặt thiết bị không tính là xa hoa, nhưng coi như là tạm ổn. Lầu một còn có thuyết thư lão đầu đang thao thao bất tuyệt.
(*'thuyết thư' hay 'sách nói': nhân vật biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ, đọc sách, kể chuyện...)
Thỉnh thoảng có từng đợt vỗ tay ủng hộ vang lên.
Lý Nhiên gọi xong đồ ăn. Chỉ thấy A Thấm chống cằm nghe tới mê mẩn. Hắn vừa cười vừa nói:
- Ngươi là lần đầu tiên nghe sách nói à?
A Thấm gật đầu:
- Là lần đầu tiên nghe, nhưng mà ... Lão nhân kia hình như, hình như là nói về ngài.
- À?
Lý Nhiên sững sờ, cẩn thận nghe. Thuyết thư lão đầu nói tới nước bọt bay tứ tung, dõng dạc:
- Cơ Nhĩ Bang Ứng leo lên đài cao, tháo xuống mặt nạ đầu heo. Hà ... Dĩ nhiên là Thánh Tử Ma Môn kia... Nói thì chậm, khi đó thì nhanh nha. Chỉ thấy Thánh Tử vung bàn tay lớn, Thiên Địa lập tức u ám, cát bay đá chạy. Lý Nhiên kia thế mà lại là người giết người không chớp mắt! Chỉ thấy hắn hạ tay không nhượng bộ, nhấc tay không lưu tình. Đánh đệ tử chính đạo chạy trối chết, kêu cha gọi mẹ ... Một người đánh hơn mười người, thế mà không có đổ một giọt mồ hôi...
Lý Nhiên xấu hổ muốn chui xuống đất rồi. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy. Rõ ràng là thuyết thư tiên sinh mà Trần Trục Thiên an bài, kết quả hắn lại trở thành nhân vật chính.
- Thật sự kết án công khai?
Lý Nhiên bất đắc dĩ che mặt.
Lúc này lầu một đột nhiên truyền đến một giọng nữ, thanh âm mềm mại, quyến rũ tận xương:
- Ngại quá, đánh gãy lời tiên sinh một chút. Có thể nói về quá trình Lâm Lang Nguyệt bị đánh hay không? Càng kỹ càng càng tốt, bị đánh mấy quyền, đánh có bao nhiêu thảm... Nếu nói hay, sẽ có trọng thưởng.
Lý Nhiên tò mò nhìn lại phía dưới, chỉ thấy người nói chuyện chính là một nữ tử mặc áo đen, mang trên mặt cái khăn che mặt màu đen, da thịt phơi bày ở bên ngoài trắng nõn tinh tế nhẵn nhụi.
Tuy là không thấy được dung mạo thật, nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân của nàng đều mang theo phong tình tận xương, câu hồn người xem.
Mà khí chất nhàn nhạt trên người nàng lại khiến cho lông mày hắn không khỏi nhảy lên.
- Còn là một Kim Đan?