Lý Nhiên còn chưa đi xuống khỏi La Sát Phong đã gặp được Tôn trưởng lão Tôn Vị. Sau khi nhìn thấy hắn, Tôn trưởng lão nhướng mày:
- Thánh Tử?
Tôn trưởng lão quái gở nói:
- Trời còn sớm như vậy mà ngươi đã tới bái kiến chưởng môn rồi hả? Bây giờ hình như còn chưa tới thời gian ăn sáng đây này.
Lý Nhiên gật đầu:
- Tối hôm qua chợt có đột phá. Ta tới bẩm báo với sư tôn một tiếng.
- Đột phá?
Tôn trưởng lão sững sờ. Hai mắt cẩn thận nhìn lại hắn, lại chỉ thấy trong đôi mắt trong veo của Lý Nhiên có hào quang cuồn cuộn. Linh lực hùng hậu hơn không biết bao nhiêu so với khi trước!
Lý Nhiên tùy ý nói:
- Nhìn tình trạng như vậy, hẳn là Nguyên Anh Sơ Kỳ rồi.
Tôn trưởng lão không thể tin nói:
- Nguyên Anh Sơ Kỳ?! Lão thân nhớ không lầm thì trước khi ngài xuống núi không phải chỉ mới đột phá đến Kim Đan hậu kỳ thôi à. Lúc này mới qua bao lâu cơ chứ!
Lý Nhiên thở dài:
- Ta cũng không nghĩ tới. Thời điểm ta ngâm mình trong bồn tắm đã đột phá rồi.
Tôn trưởng lão tu hành như đi ngược dòng nước.
Sự chênh lệch giữa từng cảnh giới đều không thể tính toán bằng lẽ thường được. Ngày trước, rất khó để đột phá hai ngưỡng cửa này đấy. Một cái là Trúc Cơ ... Điều này đại biểu tu hành giả bắt đầu loại bỏ những điều phàm tục, chính thức bước chân vào con đường cầu tiên, theo đuổi sự bất tử.
Cái khác chính là Nguyên Anh. Phá đan thành anh, tìm kiếm bản tính ưu tú, biến hóa nguyên thần, nhìn thấu bản tính. Nguyên Anh giống như là một đường ranh giới, chỉ có vượt qua nó mới có thể chạm đến Nguyên Thần, mới có thể có cơ hội đạt được bất tử...
Đây không phải là việc chỉ dựa vào thiên phú là có thể làm được đâu. Cơ duyên, cố gắng, vận mệnh, ba thứ này thiếu một thứ cũng không được.
Có biết bao nhiêu thiên tài bị kẹt tại cửa ải này, cuối cùng cả đời cũng không cách nào đột phá được. Mà ngay cả Tiên Thiên đạo thể Lâm Lang Nguyệt đứng tại Kim Đan viên mãn hơn nửa năm đến nay vẫn không thể tìm được một tia cơ hội.
Lý Nhiên thế mà chỉ ngâm mình đã đột phá... Việc này nếu truyền đi thì chỉ sợ Thiên Kiêu nghe xong sẽ trầm cảm mất! Thần nữ nghe xong chắc chắn sẽ rơi lệ!
Tôn trưởng lão cẩn thận từng li từng tí nói:
- Thánh Tử, lão thân có thể nhìn xem tu vi của ngài được chứ?
- Đương nhiên có thể.
Linh lực của Lý Nhiên vỗ vỗ lay động quần áo bay lên. Cát đá bên cạnh thân bay lên trên không trung biến hóa, cuối cùng tạo thành một cái hình cầu bóng loáng hoàn chỉnh không có một tia khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Con mắt Tôn trưởng lão sáng ngời, kích động nói:
- Linh lực này cùng với lực khống chế này, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là Nguyên Anh. Thánh Tử quả nhiên là thiên tài vạn năm khó gặp mà ... Đợi một thời gian nữa chắc chắn sẽ đạt tới đỉnh cao. U La Điện chúng ta cũng chắc chắn sẽ trở thành tông môn đệ nhất.
Hắn ta quả thật không có khoa trương.
- Phách lối, phải phách lối lên!
Tôn trưởng lão cười không ngậm miệng được. Đấu đá với chính đạo quá lâu, cũng đến thời điểm tông môn chúng ta biểu hiện ra thực lực rồi.
Lý Nhiên nhìn xem bộ dạng hưng phấn của hắn ta, đột nhiên có chút hối hận khi nói cho hắn ta biết việc này rồi.
…
Tại trong một tiểu viện gọn gàng ngăn nắp - Lâm Lang Nguyệt khoanh chân ngồi, áo bào của nàng ta phất phơ không nhiễm bụi trần, đôi mắt trong sáng như gương, dường như có thể phản chiếu nhân tâm.
Một tiểu sư muội nói:
- Lâm Thủ Tịch, ngài nói xem tại sao chưởng môn phải rút Thông Chiêu về?
Hôm qua, Dịch Thanh Lam đã rút lại lệnh giết Lý Nhiên, U La Điện cũng tương ứng hủy bỏ trạng thái chiến tranh - đình chỉ săn giết đệ tử Thiên Xu Viện. Chuyện này tựa hồ cứ kết thúc như vậy ... Con ngươi Lâm Lang Nguyệt chấn động nhưng cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh:
- Sư tôn quyết định như vậy thật không tồi. Không nên để đồng môn chịu chết chỉ vì cái chuyện vặt vãnh này, nếu tiếp tục thậm chí còn có thể dẫn đến một trận chiến chính - ma!
Tiểu sư muội lắc đầu nói:
- Đây cũng không phải là việc nhỏ, ngài là thủ tịch tông môn. Là thể diện của Thiên Xu Viện, bị người đè xuống đất áp đanh, đây là đang vả mặt tông môn đó!
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:
- Thua thì chính là thua. Nếu như cứ bám riết không tha, ngược lại sẽ lại khiến cho người ta cảm thấy chúng ta thua xong chịu không nổi.
Tiểu sư muội tức giận bất bình nói:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha tên ma đầu kia như vậy sao?
Ánh mắt Lâm Lang Nguyệt ngưng lại:
- Ai nói sẽ buông tha cho hắn ta. Ta sẽ dùng phương thức của mình chiến thắng trở về!
Lý Nhiên xác thực rất mạnh ... Nhưng nàng ta sở dĩ thất bại thảm như vậy chủ yếu là do bị đối phương đánh cho trở tay không kịp. Tầng tầng lớp lớp thủ đoạn kia - phương thức tiến công võ đạo song tu trực tiếp dẫn nàng ta vào tiết tấu chống đỡ mỏi mệt. Mà Lâm Lang Nguyệt cũng chưa phát huy ra toàn bộ thực lực chân chính của mình.
- Lần này bị hao tổn đạo tâm. Thực lực từ Kim Đan viên mãn rơi xuống nhiều ... Nhưng có Thanh Tâm Chú của sư tôn, có lẽ sẽ có thể sớm khôi phục lại được. Chỉ cần ta có thể dẫn trước Lý Nhiên phá đan thành anh, Lý Nhiên, không đủ gây sợ!
Lâm Lang Nguyệt tràn đầy tin tưởng. Lúc này, một nữ đệ tử đẩy cửa sân ra, thở hổn hển chạy tiến đến. Lâm Lang Nguyệt nhíu mày, từ từ nói:
- Có chuyện gì mà gấp gáp thế?
Nữ đệ tử bình tĩnh lại rồi nói ra:
- Bên ngoại môn truyền tin tức lại, Thánh Tử U La Điện - Lý Nhiên, hắn ... hắn đột phá rồi!
- Cái gì?
Lâm Lang Nguyệt trợn mắt, thất thanh la lên:
- Hắn đột phá ư!
Nữ đệ tử khẽ gật đầu:
- Lý Nhiên phá đan thành anh, đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh!
Lâm Lang Nguyệt giật mình.
Phụt!
Yết hầu nàng ta ngòn ngọt. Tiểu sư muội lập tức luống cuống:
- Nhanh lên ... Có ai không ... Thủ Tịch bị tức hộc máu rồi!
Lâm Lang Nguyệt đưa tay quệt ngang vết máu bên môi, ánh mắt phức tạp lại kiên định.
…
Tại Vô Căn Sơn, Hợp Hoan Tông.
Vẻ mặt Tần Như Yên rung động:
- Tông chủ, ngài nói là sự thật ư? Ma đầu kia thật sự đã đột phá ư?
Liễu Tầm Hoan gật đầu nói:
- Lý Nhiên đã kết thành anh, là người tu thành Nguyên Anh trẻ tuổi nhất trong cả Hạo Thổ!
Cuống họng Tần Như Yên có chút phát khô.
Nguyên Anh mười tám tuổi ... Trên đời thực sự có loại thiên tài này sao?
Trên con đường tu hanh của hắn, dường như những bình cảnh, khó khăn đều không tồn tại vậy.
Liễu Tầm Hoan nói:
- Đợi kẻ này xuất thế, U La Điện sẽ là thế lực không thể nào bị ngăn cản nổi.
Tần Như Yên hỏi:
- Vậy chúng ta có nên làm chút gì đó không?
- Lập tức tới Sương Nguyên Trang ngay. Ta đã chuẩn bị một ít Linh Bảo, ngươi tự mình đi một chuyến tới Huyền Linh Sơn đưa cho Lãnh Vô Yên đi.
- Tặng quà cho nàng ta ư? Nàng ta còn không thừa nhận chính mình là Ma Môn. Thậm chí còn uy hiếp ngài.
Liễu Tầm Hoan liếc nàng ta một cái, ngươi cho rằng lão tử muốn à? Lãnh Vô Yên kia cũng đủ biến thái rồi. Hiện tại lại thêm một tên tiểu biến thái kia nữa. Có lẽ trong tương lai Lý Nhiên còn biến thái hơn nàng ta nhiều!
- Phải tận dụng cơ hội ngay bây giờ, kẻo sau này bọn họ quay lưng lại với chúng ta!
Tần Như Yên:
- Lá gan của ngài cũng thật đủ nhỏ đây này.
- Ngươi biết cái gì chứ! Lão tử gọi cái này là bày mưu nghĩ kế vẹn toàn đôi đường!