Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 100: Nghịch đồ, vậy mà muốn vọt sư phụ!

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Nhiên nói xong liền hối hận.

Trong khoảng thời gian rời khỏi tông môn này, thói quen ba hoa đùa giỡn muội tử ở khắp nơi, vậy mà cũng xuất khẩu cuồng ngôn* với sư tôn.

(*Xuất khẩu cuồng ngôn: Lời lẽ ngông cuồng, trái với lý lẽ. Cre: Google)

Trực giác nói cho hắn, rất có thể hắn không thấy được mặt trời ngày mai.

Ai ngờ Lãnh Vô Yên lại cười khúc khích, lắc đầu nói:

- Tiểu tử nhà ngươi, tính toán tốt thật, quên đi, xem phân thượng lễ vật ngươi tặng, Bổn Tọa miễn cưỡng đồng ý.

- Cái gì?

Lý Nhiên trợn mắt há mồm.

Đồng, đồng ý?

Hạnh phúc tới quá đột ngột rồi!

Lý Nhiên có chút không thể tin, thận trọng nói:

- Sư tôn, Ngài xác định cùng đệ tử.....

- Đương nhiên xác định.

Lãnh Vô Yên đương nhiên nói:

- Loại chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến, ngươi thật sự xem Bổn Tọa là người keo kiệt sao?

-........

Chuyện nhỏ?

Đây là sự đại hài hòa trong sinh mệnh đó!

Sư tôn cũng không giống như là người "ba một linh"?

Chẳng lẽ còn có thuộc tính che dấu?

Tim Lý Nhiên đập nhanh, giọng nói có chút khô:

- Một khi đã như vậy, đệ tử từ chối thì bất kính.

Lãnh Vô Yên sửng sốt:

- A?

Lý Nhiên cắn răng một cái, từ trong nước đứng lên, ngượng ngùng nói:

- Sư tôn, chúng ta ..bắt đầu từ đâu?

Lãnh Vô Yên:(⊙⊙)

Lãnh Vô Yên: Gian xảo.

Lãnh Vô Yên:(⊙⊙)

Khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo của nàng trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn:

- Ngươi, ngươi ngươi làm gì thế?

- Trực tiếp như vậy?

Lý Nhiên xoa xoa máu mũi, giơ nắm tay giống như tuyên thệ:

- Làm, đương nhiên làm!

Lãnh Vô Yên tức giận dậm chân:

- Ta nói ngươi muốn làm gì?

Lý Nhiên gật đầu như giã tỏi:

- Muốn, đặc biệt muốn!

-..........

Ba giây đồng hồ sau.

Lý Nhiên mặt mũi bầm dập ngồi chồm hổm trở về trong ao, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Lãnh Vô Yên mặt đỏ giống như cây táo đỏ, ôm bả vai tức giận nói:

- Tên nghịch đồ ngươi, chẳng lẽ là điên rồi sao?

Lý Nhiên ủy khuất nói:

- Không phải chính miệng Ngài đồng ý sao?

- Bổn tọa là đồng ý cùng ngươi ngâm mẫn ân cừu, ai nói làm, làm chuyện đó cùng với ngươi?

Lãnh Vô Yên tức giận không nhẹ.

- Cáp?

Vẻ mặt Lý Nhiên mộng bức:

- Ngài nói một pháo mẫn ân cừu là....

Lãnh Vô Yên nói:

- Ý của Bổn Tọa là, nếu chúng ta cùng ngâm mình ở trong bồn tắm, ân oán lúc trước cũng đừng nhắc lại....Ngươi nghĩ đi đâu vậy!

Lý Nhiên:.........

Không ngờ là "Ngâm nước" chứ không phải là "Pháo"*!

(*Phao (泡) và pháo (炮): có phát âm giống nhau)

Hắn bụm mặt khóc không ra nước mắt, kinh nghiệm chủ nghĩa hại chết người!

Nhớ lại hành động vừa rồi của bản thân, trong lòng Lý Nhiên có ý nghĩ muốn chết.

Quá mất mặt!

Lãnh Vô Yên cũng không tốt hơn chút nào.

- Thì ra hắn vẫn mang tâm tư với Bổn Tọa, nghịch đồ này thật sự chết người.

Nàng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Việc đã đến nước này, không thể tiếp tục ngâm mình cho dù tắm kiểu nào đi nữa.

Lãnh Vô Yên từ trong bồn tắm phi thân lên, mang theo một mảnh bọt nước, phất tay hút khăn tắm đến, tự động quấn quanh.

Mặc dù động tác quấn lên người nàng rất nhanh chóng, Lý Nhiên vẫn dựa vào sức quan sát nhạy bén bắt giữ được một vệt trắng nõn.

Lãnh Vô Yên bọc khăn tắm, dáng người thướt tha, lạnh lùng nói:

- Nghịch đồ, ngươi ngâm ở đây cho ta, khi nào thanh tỉnh lại thì ra!

Nói xong trực tiếp xoay người rời khỏi.

Mới vừa đi hai bước, chân trái va vào chân phải, thiếu chút nữa té ngã.

Đế Cấp Cường Giả, đi đường lộn nhào..

Có thể nghĩ tới nàng bối rối đến độ nào.

Lý Nhiên dựa vào bên cạnh bể, nước mắt tung hoành trên mặt:

- Sơ xuất rồi!

Phí tâm tư, vất vả lắm mới dỗ được sư tôn, lại bị hắn làm cho tức giận.

Hơn nữa lúc này cũng không phải vấn đề nhỏ, hoàn toàn bại lộ lòng muông dạ thú của hắn.

- Nếu sư tôn muốn để cho ta tỉnh lại, vậy thành thành thật thật ngâm ở đây đi....

Đợi cũng là đợi, Lý Nhiên dứt khoát tâm thần nhập định, chủ động tu luyện.

Bên kia.

Trên giường Tiên Mộc khắc hoa ở tẩm cung, Lãnh Vô Yên giống như đà điểu trốn trong chăn.

- Nghịch đồ, vậy mà muốn vọt sư phụ!

- Thật sự xem Bổn Tọa là loại nữ tử tùy tiện sao?

Nàng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng hơi nước trong mắt giống như sắp tràn ra.

Trước mặt hiện ra hình ảnh thứ kia của Lý Nhiên thẳng thắn thành khẩn đứng lên....

- Phi phi, xấu hổ chết mất, không cho phép muốn!

Lãnh Vô Yên hận không thể xóa mất trí nhớ của mình.

Tuy rằng tu vi của nàng lừng lẫy xưa nay, dưới một người trên vạn người, nhưng chưa bao giờ gặp qua trường hợp như thế.

Trong nháy mắt kia, tinh thần của nàng đều chấn động.

Nếu không phải cuối cùng có một tia lý trí không chế, chỉ sợ đã vén đỉnh tẩm cung lên....

Tuy rằng nàng bảo thủ, nhưng cũng không phải là người bảo thủ.

Đối với việc đại hài hòa trong sinh mệnh cũng không mâu thuẫn như vậy.

Chỉ là cảm thấy phát triển như vậy có chút nhanh, dù sao thời gian hai ngươi chân chính ở cùng một chỗ quá ngắn…

Hẹn hò chỉ có một lần, tiếp xúc tay chân cũng giới hạn ở dắt tay, sao có thể trực tiếp nhảy đến bước cuối cùng được.

Xấu hổ và giận dữ qua đi, nàng dần dần bình tĩnh lại.

"Dù sao chúng ta là tình lữ, hơn nữa bầu không khí vừa rồi thân mật như vậy, Nhiên Nhi khó tránh khỏi suy nghĩ miên man."

"Vừa rồi có phải Bổn Tọa phản ứng quá kích rồi không?"

"Nhiên nhi sẽ không cảm thấy Bổn Tọa chán ghét hắn chứ?"

Lãnh Vô Yên có chút lo được lo mất.

Bộ dáng kia căn bản không giống như người đứng đầu tông môn, hoàn toàn chính là tiểu cô nương đang yêu đương.

"Nếu không...để cho Nhiên Nhi đi ra?

Lãnh Vô Yên chui từ trong chăn ra, kinh ngạc nhìn về hướng của bể tắm.

- Đây là…

Lý Nhiên khoanh chân ngồi trong bể, kim sắc cổ xưa lan ra toàn thân, nước xung quanh giống như nấu sôi.

Mực nước đã bị bốc hơi lên một nửa.

Hiện tại hắn có chút không rõ.

Lúc đầu chỉ là nhàn rỗi nhàm chán muốn tu luyện một chút, kết quả tinh thần trầm xuống nhập vào đan điền, Đoạt Thiên Công liền điên cuồng chuyển động.

Tử Thủy Tinh kia giống như tiểu nhân không ngừng hấp thu linh khí, Thần Văn trên người ngày càng sáng.

Nước trong ao Linh Hoa nháy mắt khô cạn, thậm chí linh lực bị hắn hấp thu trong không khí cuồn cuộn nổi lên, linh lực chen chúc rót vào người hắn.

Nhưng độ dày linh lực ở nơi này hoàn toàn không cản nổi tốc độ hấp thu của Đoạt Thiên Công.

Lý Nhiên tràn ngập khát vọng với linh lực.

Đột nhiên, một cỗ linh lực tràn đầy vọt tới, Lý Nhiên không cần nghĩ ngợi điên cuồng hấp thu.

Linh lực cuồn cuộn không dứt, không biết qua bao lâu, cuối cùng Đoạt Thiên Công cũng dừng lại.

Lý Nhiên vừa muốn thở phào đã bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người.

Tiểu nhân màu tím ở trong đan điền của hắn kia, vậy mà ăn Kim Đan của hắn!

Nếu nói là ăn thà nói là luyện hóa.

Kim Đan ẩn chứa linh lực dồi dào, ở trong đan điền nổ thành một đoàn linh khí cực kỳ nồng đậm, sau đó hoàn toàn bị tiểu nhân hấp thu vào.

Toàn bộ kim quang trong đan điền thả qua, kim sắc cổ sáng đến độ chói mắt, giống như một vầng thái dương nóng rực.

Ngay tại giây tiếp theo, kim quang chợt thu lại, thế giới lâm vào yên lặng.

- Đây là?

Ngay tại lúc Lý Nhiên khó hiểu, linh lực bị phản hồi trở về.

Trong nháy mắt thân thể hắn bị nước xối lên đầu, cam lồ sái tâm*, một mảnh vân ảnh trời quang trong linh đài, vô số cảm ngộ xông lên đầu.

(*Khi các Phật tử tụng kinh Phổ Môn có câu: “ Nam mô thanh tịnh bình thùy dương liễu Quán Thế m Như Lai cam lồ sái tâm là nước cam lồ của đức Quán m rưới lên tâm. Ý nghĩa hoàn chỉnh của cả câu kinh trên là bình thanh tịnh đựng nước Cam Lồ, nhờ cành dương liễu rưới khắp làm cho tâm người được mát mẻ.)

Thế giới trong nháy mắt thay đổi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️