Thác nước điện quang bao phủ các hòn đảo đã tan rã từ lâu, mọi người lại một lần nữa tìm kiếm cuộc sống trở lại trên đống đổ nát.
Những truyền thuyết, huyền thoại và những gánh vác vĩ đại kia đã trôi qua trước mắt. Nhưng nỗi đau đớn chân thực nhất, từ đầu đến cuối luôn xuất phát từ phế phủ, xuyên thấu mái tóc và làn da. Đó là nỗi đau của một người thân quen thuộc chết ngay trước mắt, đó là một vết thương chân thực trên thân thể.
Thiên Nhai Đài bị phá vỡ ở thiên nhai, Hoài Đảo đã không còn có thể tiếp tục ôm dân vùng biển trong lòng được nữa.
Dương Liễu ngồi trên bậc đá của Thiên Nhai Đài, cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên kiệt quệ. Phấn son trên gương mặt đã bị máu tươi rửa qua mấy lần, lộ ra vẻ mặt mờ mịt chưa từng thấy.
Y đã thừa nhận sự tầm thường của mình từ lâu, cũng đã ngừng cố gắng đấu tranh cho bất cứ điều gì trong một thời gian dài. Bằng cách này, y cho phép bản thân mình đối mặt với cuộc sống một cách thản nhiên. Bao gồm cả sự thờ ơ lạnh nhạt của Chiếu Vô Nhan, bao gồm cả cảm giác bất lực khi đối mặt với Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân, bao gồm cả tương lai u ám khiến người ta cảm thấy chán nản của Điếu Hải Lâu bên cạnh ngọa tháp của Tề quốc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây