Khương Vọng chỉ nói: “Không tồn tại hiểu lầm.”
Đối với sự cố chấp của Khương Vọng, Hư Trạch Minh đã sớm thấy qua cho nên cũng không dây dưa ở chỗ này, mà đi vòng: “Cho dù chuyện này Kiều huynh cùng Giang cô nương phải chịu trách nhiệm nhưng cũng không phải cố ý hại người. Hiện giờ, Giang cô nương đã bỏ mình, cũng xem như là bàn giao cho những chiến sĩ đã bất hạnh hy sinh kia... Ta cảm thấy, chuyện quan trọng nhất trước mắt là chúng ta nên liên thủ lại, cùng chung tay đối mặt với uy hiếp do Hải tộc mang đến. Vậy nên, sao không giữ lại Kiều huynh, để cống hiến thêm chút gì đó cho Nhân tộc ta...”
Khương Vọng dựng thẳng tay phải, ngắt lời Hư Trạch Minh. Hắn đã nghe đến phiền!
Hư Trạch Minh ý thức được mình giảng đạo lý, nói đại nghĩa đều vô dụng, lợi ích có thể cho Khương Vọng cũng không thiếu, liền thở dài: “Có thể... Nể mặt Thái Hư Phái đôi chút được không? Kiều Hồng Nghi là người đại nghĩa, trong việc Thái Hư Quyển Trục mở rộng, hắn cũng đã bỏ ra không ít cố gắng, không nên hời hợt thụ hình.”
Khương Vọng nói: “Ngươi không đại biểu được cho Thái Hư Phái.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây