“Yên tâm đi.” Kiều Hồng Nghi nói: “Chúng ta đều là hạng người cùng chung chí hướng, vì lý tưởng chung mà phấn chiến đến nay, hắn sẽ không mặc kệ chúng ta.”
Hắn ta nắm tay Giang Thúy Lâm: “Chỉ là cực khổ cho muội rồi, Bảo Bảo... Đi theo ta chịu khổ chịu cực, bôn ba ròng rã nửa năm, cuối cùng lại thành công dã tràng!”
“Không khổ cực.” Giang Thúy Lâm dùng sức lắc đầu: “Ở cùng với huynh, ta rất thích.”
Kiều Hồng Nghi vô cùng cảm động, thâm tình nhìn vào mắt nàng ta, chỉ thấy đôi mắt đẹp kia như hồ nước xuân gợn sóng.
Một người gọi “Lâm muội”, một kẻ gọi “Kiều lang“.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây