“Ba cái trò khoác lác vẫn là sở trường của Nhân tộc các ngươi! Nói như ai sợ ai lắm vậy!” Trọng Hi giọng điệu khảng khái chỉ trời chỉ đất: “Nào nào nào, ngươi bảo Khương Mộng Hùng đừng dưỡng tâm nữa, đến Hoặc thế, bản Hoàng lập tức khiêu chiến hắn!”
“Lão hủ nhất định sẽ truyền lời.” Ánh mắt Chúc Tuế không chút gợn sóng, bình tĩnh nói: “Đại Ngục Hoàng Chủ khiêu chiến, tin tưởng Quân Thần đại nhân sẽ vô cùng thích ý, nhất định sẽ đến gặp ngươi. Không phải năm nay thì là năm sau.”
Trọng Hi không hề có vẻ gì là xấu hổ: “Bản hoàng trăm công nghìn việc, không phải lúc nào cũng rảnh. Nếu hôm nay hắn không đến thì không cần đến nữa.”
Chúc Tuế nói: “Ai cũng bề bộn nhiều việc, có thể thương lượng sắp xếp thời gian.”
Trọng Hi thử đưa mắt thăm dò một chút, nhưng trong tầm mắt chỉ hiện ra một ngọn lửa trắng, càng lúc càng sáng, gã lập tức dời mắt, không khỏi có chút buồn bực: “Ngươi nhìn lại ngươi đi, già đầu thế rồi, không lo mà trông coi Lâm Truy, tới đây làm cái gì? Không sợ giặc vào nhà sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây