Ngay lúc màn sáng của tòa hộ sào đại trận này lay động, đột nhiên có một bàn tay to lớn màu xanh thẫm nhô ra, vồ lấy diễm hoa nở khắp bầu trời.
“Quả thực là nơi nào không gặp lại!” Ngao Hoàng Chung bay ra từ trong đường hành lang đen thẫm kia, nhìn Khương Vọng nói.
Chiến bào của hắn ta tung bay, giáp lá như vảy, trên mặt là nụ cười thong dong như đang nắm giữ mọi thứ trong tay.
Khương Vọng cũng cười: “Xem ra ngươi cảm thấy đây là duyên phận giữa ta và ngươi.”
“Từ nơi sâu xa tự có thiên định.” Ngao Hoàng Chung nói: “Chợt nhớ tới, biệt hiệu của ngươi là Thanh Dương, ta tên Hoàng Chung, quả thực hữu duyên!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây