Không đợi Khương Vọng hỏi han câu gì.
Trọng Huyền Thắng đã đứng bật dậy, giọng nói cực kỳ vang dội: “Khương Thanh Dương!”
Võ An Hầu còn đang ngây ra như phỗng.
Bác Vọng Hầu đã bắt đầu bài diễn thuyết của mình: “Hôm nay tiễn biệt ngươi, ta mới lên xe ngựa của ngươi, bị ngươi kéo một mạch tới đây! Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng hiện tại ta đã là người có gia thất, thực sự không thích hợp ở lại nơi này! Ta không hoài niệm những chuyện hoang đường thở thiếu thời một chút nào cả, hy vọng ngươi đừng sa đà chìm đắm. Ta nói tới đây ta, phu nhân nhà ta hồi phủ không thấy ta, nhất định sẽ lo lắng. Nơi này, lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén. Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió. Cáo từ!”
Một tràng phun châu nhả ngọc, không cho Khương Vọng một chút khe hở nào để tiếp lời, sau đó vội vàng đẩy ghế ra, hùng dũng bước ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây