Trên mặt Lộc Tây Minh không có biểu cảm gì, Thiền Pháp Duyên chỉ có từ bi, gương mặt của Kỷ Tính Không vẫn đang khuất trong đêm dài.
Huyền Nam Công bị Hổ Thái Tuế đâm trúng tim đen, lúc này cũng chỉ nhìn trời: “Hôm nay ta chỉ tay lên trời mà thề rằng, chờ đến ngày việc này trở thành sự thật, thân Thần Vương được tạo xong, linh hồn Vũ Trinh Đại Tổ trở về, ta tự nguyện nhường Phong Thần Đài, chuyển giao toàn bộ quyền hành, để Vũ Trinh Đại Tổ cai quản thần đạo Yêu giới ta, bảo vệ Yêu tộc ta vạn vạn năm. Lời này có huyết nguyệt chứng giám, các vị thiên tôn cùng làm chứng!”
“Đừng nói mấy lời ba hoa chích chòe đó!” Hổ Thái Tuế vung tay lên, nói với Lộc Tây Minh và các Thiên yêu: “Con đường siêu thoát của ta ở trước mắt, mơ mộng của Huyền Nam Công vẫn chỉ là một ảo ảnh trên trời. Cái gì nhẹ cái gì nặng, ai vì lợi ích của Yêu tộc, không cần ta nhiều lời.”
Hắn cất bước đi tới trước Phong Thần Đài, nhìn thẳng vào vùng tăm tối đại diện cho Kỷ Tính Không: “Hiện tại, nhường đường!”
Đôi mắt đen lồng trắng, trắng lồng đen của Kỷ Tính Không ngưng tụ trong bóng tối, trong ánh mắt không hề lương thiện đó, nổi lên ý cười: “Đúng, lúc này đúng là Phật gia nên nhường.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây