Năm 3918 Đạo Lịch bắt đầu, đây coi như là một năm bình tĩnh.
Các quốc gia vẫn không ngừng xung đột, nhưng dù sao tạm thời còn chưa xảy ra loại chuyện lớn như diệt quốc.
Ngày mười ba tháng tư. Một tin tức được lan truyền nhanh chóng ở khu vực Đông Nam.
Khúc Quốc và Trịnh Quốc là túc địch nhiều năm, luôn có xung đột không lớn không nhỏ ở biên cảnh.
Mà ngay trong ngày mười ba tháng tư ngày này, Đại tướng trấn biên của Khúc Quốc, một cường giả binh gia Ngoại Lâu Cảnh, bị người ám sát trên đường rút quân về doanh.
Nghe nói có ba người ra tay, rõ ràng vây lại Đại tướng trấn biên kia rồi giết chết, ngay cả cơ hội điều động đại quân cũng không có.
Hung thủ tự xưng là một tổ chức sát thủ có tên là “Địa Ngục Vô Môn”, không liên quan đến lập trường, chỉ vì lợi ích. Chỉ cần đủ tiền, không có mục tiêu nào bọn họ không thể giết.
Chính thức vào trong mắt của các đại nhân vật.
Thật ra, sức ảnh hưởng của chuyện này không ở chỗ một tổ chức sát thủ mới xuất hiện.
Ở khu vực Đông Nam, những nước nhỏ bao gồm Khúc Quốc, Trịnh Quốc kỳ thật đều có tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Phía bắc có Mục Quốc, phía đông là địa bàn của Tề Quốc, phía tây nam là Cảnh Quốc.
Có thể nói khi bị những cường quốc này bao bọc bên trong, hầu như vĩnh viễn không có khả năng được ra mặt.
Quốc gia như Dương Quốc trực tiếp phụ thuộc vào Tề Quốc.
Mà những quốc gia như Khúc Quốc, Trịnh Quốc thì kiên trì làm quốc gia độc lập.
Người sáng suốt đều biết, quan hệ túc địch của Khúc Quốc và Trịnh Quốc hoàn toàn không có chỗ đứng. Xung đột giữa hai quốc gia này càng giống một loại bày tỏ thái độ—— tiểu đệ tuyệt đối không có tham vọng quật khởi, xin các lão đại xung quanh yên tâm.
Nhưng lúc này, Đại tướng trấn biên của Khúc Quốc bị ám sát. Nghe nói là “túc địch” Trịnh Quốc mua sát thủ giết người, chính vì xâm lược Khúc Quốc.
Chuyện không phải trực tiếp xé mặt sao?
Hết lần này tới lần khác, tin tức giống thật nhưng là giả này được lan truyền rất rộng ở Khúc Quốc, khiến cho rất nhiều quân dân oán giận.
Cao tầng Khúc Quốc lại không thể nói công khai, mọi người đừng lầm mục tiêu, kẻ địch của chúng ta không phải Trịnh Quốc, mà là những quốc gia lớn kia. Ý kiến và thái độ của công chúng không có cách nào được khống chế kịp thời, trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.
Làm quốc gia cấp bá chủ ở Đông vực, bên phía Tề Quốc đương nhiên sẽ biết được chuyện này.
Trọng Huyền gia biết, Trọng Huyền Thắng đã có tư cách tham dự một phần cuộc họp của cao tầng cũng biết.
Khi hắn ta nói về việc này với Khương Vọng trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng thân ở Dương Quốc, cách Khúc Quốc càng gần hơn còn hoàn toàn không biết gì.
“Nghe nói thủ lĩnh là một quốc tặc của Hữu Quốc đó.” Trọng Huyền Thắng nói như vậy: “Tên là Doãn Quan.”
Khương Vọng hơi xúc động trong lòng: “Hình như ta biết hắn.”
Hắn lập tức kể lại sơ lược quá trình mình kết bạn cùng Doãn Quan với Trọng Huyền Thắng một lần.
Trọng Huyền Thắng trầm ngâm một lát, rồi nói: “Một tổ chức sát thủ vội vã ló đầu ra, không có giá trị lớn. Phỏng chừng nó căn bản không tồn tại được bao lâu. Cho dù Doãn Quan mà huynh nói là thiên tài đi chăng nữa cũng vô dụng. Nhưng có một số việc không biết trước được. Có cơ hội thì huynh cũng có thể liên lạc một chút, lỡ ngày nào có thể có chút tác dụng.”
Khương Vọng vạch đen đầy trán: “Huynh vừa nói không có giá trị lớn, còn vừa muốn cố gắng hết sức lợi dụng một chút?”
“Nghèo mà, phải tính toán tỉ mỉ mới được.” Trọng Huyền Thắng cười tủm tỉm: “Con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà.”
Nói xong những lời này, hắn ta lại không nhịn được mà hỏi: “Doãn Quan thật sự thiên tài như huynh nói sao? Huynh cảm giác so với ta thì thế nào?”
Khương Vọng nghĩ đến trận chiến Doãn Quan đối đầu với Trịnh Triêu Dương ở bên ngoài thành Nhị Thập Thất của Hữu Quốc, nói rất thành thật: “Hắn chắc có thể đánh một trăm người như huynh.”
Trọng Huyền Thắng gật đầu: “Huynh cũng không nên nản chí.”
Khương Vọng: “Hử?”
“Hiện tại ta có thể đánh ba người như huynh, thì đồng nghĩa với việc hắn có thể đánh ba trăm người như huynh.” Trọng Huyền Thắng cười ha hả: “Huynh phải tuyệt vọng đến mức nào.”
Đẩy ra Thiên Địa Môn thật là không tầm thường.
Khương Vọng không cách nào phản bác.
Chỉ có thể yên lặng ghi thêm một mục trong lòng. Mập mạp chết tiệt, huynh chờ đấy.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, huynh thật sự không nên nóng lòng.” Trọng Huyền Thắng nói một cách chân thành: “Chúng ta đều phá cảnh từng một bước, cơ sở vững chắc. Nếu Doãn Quan kia thật sự như lời huynh nói, không thể không sử dụng tiềm lực quá sớm trong hoàn cảnh như vậy, chưa hẳn là một chuyện tốt. Hắn rất có thể không còn sức lực đi tiếp.”
Dù gì Trọng Huyền Thắng cũng xuất thân từ thế gia đỉnh cấp, tầm mắt rộng rãi, phương hướng rõ ràng, đồng thời cũng có thể liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.
Kỳ thật trước kia khi nhìn thấy sức mạnh của Doãn Quan lần đầu tiên, trong lòng Khương Vọng quả thật không có khả năng không chút dao động.
Trên đời này có quá nhiều thiên tài, hắn rất sợ mình bị thời đại đào thải, không thể làm chủ vận mệnh của mình.
Điều này thể hiện ở chỗ hắn bắt lấy từng giây từng phút mà cố gắng tu hành. Đó không chỉ đến từ khát vọng báo thù, cũng đến từ loại cảm giác cấp bách thời gian không chờ đợi ta.
Ban đầu khi ở trấn Đường Xá, Trương Lâm Xuyên đã từng nói: “Thời gian mỗi một giây đều gấp gáp.”
Đó hẳn là một câu cảm thán thật lòng.
“Ta hiểu.” Khương Vọng nói.
Lấy Trọng Huyền Thắng làm ví dụ, mặc dù hiện tại hắn ta mới đạo mạch Đằng Long, nhưng muốn thành tựu Nội Phủ thần thông cũng chỉ là chuyện muốn thì có thể thành công ngay lập tức. Hắn ta sẽ không lựa chọn như thế, hoàn toàn là vì sau này có thể đi được xa hơn.
Hiện tại hắn đương nhiên không mạnh bằng Doãn Quan, nhưng sau này thì chưa chắc.
Trước khi cuộc nói chuyện kết thúc, Khương Vọng lại thuận miệng hỏi một câu Phược Hổ có thể truyền ra ngoài hay không.
Thái độ của Trọng Huyền Thắng rất tùy ý: “Ta đã cho huynh đạo thuật đó rồi, xử lý thế nào là chuyện của chính huynh. Dù bây giờ huynh công bố ra ngoài, truyền khắp thiên hạ cũng không sao.”
“Đương nhiên huynh đừng nghĩ đến việc bỏ vào Đài Diễn Đạo, để đổi lấy điểm cống hiến.” Trọng Huyền Thắng nói, nở nụ cười như một tên trộm: “Bởi vì ta đã đổi rồi.”
Khương Vọng: “...”