“Hiện tại xem ra, kẻ này cũng là một trong những người âm thầm bố cục ván cờ Thần Tiêu bí tàng.” Lộc Tây Minh phỏng đoán: “Nhưng với thực lực mà hắn ta thể hiện ra thì không thể nào. Trừ phi... Cái gọi là Vô Diện Thần thật sự là thần linh cổ xưa, hiện giờ vẫn đang trong quá trình khôi phục, cho nên mới có thủ đoạn hơn xa thực lực hiện tại? Như thế cũng giải thích được vì sao hắn ta không để ý đến sức mạnh tín ngưỡng này, bởi vì đối với một thần linh cổ xưa đã từng có quá khứ huy hoàng mà nói chút lực tín ngưỡng này cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc. Chỉ cần một phần dùng làm chất dẫn cháy, để tro tàn bừng lửa là được.”
Kỳ thật còn có một loại khả năng, chính là phía sau Vô Diện Thần này vẫn còn tồn tại một thế lực nào đó, Thần chỉ là kẻ ngụy trang. Nhưng những thế lực tham dự trận tranh đoạt này đã có Cổ Nan Sơn, Hắc Liên Tự cộng thêm ba vị lãnh tụ đại vực phía dưới Thái Cổ hoàng thành, những thế lực to lớn ẩn tàng kia không thể nào có hành động thiếu suy nghĩ được.
Hổ Thái Tuế ngước mắt: “Hiện giờ, ta càng lúc càng hiếu kỳ, kia là thứ gì. Cái gì mà cổ xưa hay không cổ xưa, thời gian chỉ mang đến cho kẻ yếu sự mục nát! Thần linh tồn tại từ xưa đến nay, có thể khiến chúng ta kiêng kỵ có thể có mấy người?”
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Chân yêu Chu Huyền: “Khu vực dưới tay ngươi có nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái như thế, nhìn khắp Yêu giới cũng không mấy khi thấy, ngươi thật sự không biết gì sao?”
Chu Huyền miễn cưỡng nói: “Sài A Tứ trước giờ không có điểm gì khác thường, Vô Diện Giáo này cũng chỉ mới quật khởi gần đây...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây