“Đại tông sư vừa hỏi Thiên tử chúng ta có ở trong cung hay không. Quân vương một nước không thể tùy tiện hành động, Thiên tử Đại Trang đương nhiên đang ở trong cung!” Đỗ Như Hối nói, lấy ra một quyển trục màu vàng từ trong ngực, chắp tay nói: “Thiên tử vừa truyền lệnh cho ta, sai ta giao cho Chân Quân. Xin ngài bớt chút thì giờ xem xem.”
Ngô Bệnh Dã không nhận, chỉ nói: “Ta chỉ cho ngươi ba mươi nhịp thở, nếu Trang quân không đến, Tam Hình Cung sẽ xem là trốn tránh. Đến lúc đó ta sẽ làm những gì, đừng trách ta không nói trước!”
“Xin cho ta thay Thiên tử tuyên chỉ.” Đỗ Nhi Hối dứt khoát mở cuộn thánh chỉ ra, đọc: “Truyền chỉ cho Chân Quân Củ Địa Cung... Ngài tuy là Đại tông sư trong thiên hạ, chủ nhân thánh địa Pháp gia. Nhưng Trẫm là Thiên tử Trang quốc, phụng theo mệnh trời, cai quản muôn dân. Há là người mà ngươi gọi tới thì tới, bảo đi thì đi? Luận đức luận công, luận trách luận hình, Trẫm không gì không thể, mong hãy đưa công văn cho quan lại trước, rồi thương lượng sau. Như thế vừa không trái lễ nghĩa, vừa không vi phạm quy chế, chẳng lẽ không phải tinh thần Pháp gia?”
Áng văn này vừa có nhu vừa có cương, có thể nói là đầy đủ lễ tiết.
Mà Đỗ Như Hối trông thì một mực cung kính, nhưng thực ra lại không chịu lùi bước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây