Ôn Đinh Lan nghĩ nghĩ, vẫn nói ra: “Kế Chiêu Nam không có lý do hại Khương Vọng, chính y cũng liều mạng một quãng thời gian dài sau Vạn Yêu Chi Môn, trong nhận thức của y, liều mạng với Yêu tộc là chuyện đương nhiên, cho nên y mới trực tiếp gạt Khương Vọng đến Sương Phong Cốc. Nếu người đi Yêu giới là Trọng Huyền Tuân, y cũng sẽ như thế. Binh bộ cùng Bắc Nha đều điều tra không có vấn đề, trước khi có chứng cứ xác thực, chúng ta không nên trách y.”
Bởi vì quan hệ với Yến Phủ nên nàng ta và Khương Vọng cũng coi như quen biết. Khương Vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng đương nhiên cảm thấy tiếc nuối, thậm chí có chút đau buồn. Nhưng là vị hôn thê của Yến Phủ, nàng cần phải cân nhắc cho Yến Phủ nhiều hơn, cân nhắc cho tương lai của hai người nhiều hơn.
Yến Phủ nghĩ tới, nàng muốn giúp đỡ. Yến Phủ không nghĩ tới, nàng muốn nhắc nhở.
Việc biểu hiện địch ý với Kế Chiêu Nam, thực sự không đủ lý trí, không đủ “trí tuệ“.
Yến Phủ thở dài một hơi, chỉ nói: “Có lẽ theo lý mà nói ta không nên trách y. Nhưng ở tình mà nói, ta sao có thể không oán?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây