Bầu trời vẫn mang theo màu trắng ảm đạm, dưới chân là tầng mây không biết đã ngưng tụ từ lúc nào, cách đó không xa là Vương Trường Cát đang cầm cần câu trong tay.
“Rất tốt, không uổng công chúng ta đồng hành một lần.” Trương Lâm Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay, khen ngợi không dứt: “Biểu hiện lực lượng quả thật không tồi, đã mở rộng hiểu biết của ta về thế giới này rồi.”
Sau đó hắn ta thấy Vương Trường Cát nhẹ nhàng nhấc cần câu lên——
Lúc này hắn ta mới phát hiện, trước người Vương Trường Cát không chỉ có một bộ cần câu.
Một bộ là câu lấy bản thân hắn ta, còn một bộ khác thì sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây