Trong ánh mắt tôn kính của nhóm sĩ tốt, hắn ta bước vào trong quân trướng. Trần Trạch Thanh ngồi trên xe lăn gỗ, đang dừng trước một sa bàn cực lớn. Hắn ta lẳng lặng nhìn sa bàn, không biết đang nghĩ gì. Trong quân trướng lớn như thế, chỉ có một người. Hiện tại là hai người.
“Cảm giác như thế nào?” Trần Trạch Thanh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Hạ quân rất ngoan cường, không hề hiện vẻ mệt mỏi.” Vương Di Ngô đích thân tới tiền tuyến đầu tiên, làm gương cho binh sĩ, dùng nắm tay cảm nhận mũi nhọn của kẻ địch, nói như vậy.
“Quá bình thường. Dù sao hiện tại người nào đứng ở tường thành, đều không dễ đối phó.” Trần Trạch Thanh lãnh đạm nói.
“Đã là tháng mười hai rồi.” Vương Di Ngô buồn bực nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây