“Có tài mà không có đức thì chỉ là mối mọt của thiên hạ!” Trương Tuần đứng trên không trung, gương mặt lạnh lùng giận giữ: “Vô đức là vì thiên hạ hại!” Lập trên không trung tấm tuần mặt lạnh tức giận: “Lúc tới Quan Hà Đài là ta và ngươi cùng đi, đãi ngộ của ngươi chưa từng kém hơn ta một chút nào. Đan quốc nuôi nấng ngươi hai mươi năm, ban cho danh tước, phát cho bổng lộc, được danh sư chỉ dạy, truyền thụ cho nhiều bí pháp chân truyền... Tất cả mọi thứ đó, lại chỉ đổi lấy việc ngươi trộm đan rồi trốn đi, khiến cho Nguyên Thủy Đan Hội được truyền thừa từ nhiều năm nay bị hủy đi trong chốc lát. Nhưng bây giờ lại chỉ đổi lấy một câu nói của ngươi, là Đan quốc không biết ngươi là nhân tài hay sao? !”
Y càng nói càng kích động, gần như muốn ngay lập tức nhào tới bên này.
Nhưng một loại uy áp vô hình bao phủ lấy y, khiến y hiểu được lời hồi đáp của thành chủ thành Bất Thục.
Chung quy không thể vượt qua tường thành một chút.
Trương Tuần ở nơi đây nói Tiêu Thứ có tài nhưng vô đức như thế nào, Tiêu Thứ cũng không hề tranh cãi lấy một câu, Mặc Kinh Vũ cũng tỏ ra không thèm để ý chút nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây