Lúc xe ngựa chạy nhanh trở về phủ Hoài quốc công, bị người sai vặt ngăn cản.
“Khương công tử” Người sai vặt kia cung kính nói: “Lúc sáng có người đến tìm ngài, nói là có một vật, nhất định phải tự tay giao cho ngài. Bởi vì ngài không ở trong phủ, ta liền để hắn ta chờ ở tiền sảnh, người xem có muốn gặp một chút hay không?”
Khương Vọng và Tả Quang Thù liếc mắt nhìn nhau, xuống xe ngựa: “Phiền ngươi dẫn đường, đến xem một chút. Phủ Hoài quốc công có ba tiền sảnh, phân biệt dùng để tiếp đãi những vị khách ở những tầng thứ khác nhau. Từ cao tới thấp, theo thứ tự là Tuyết Ngô, Ngọc Trúc, Tùng Đào.
Giống như lần này người không rõ lai lịch, lại chẳng chịu tiết lộ điều gì, liền đành phải chờ ở sảnh Tùng Đào. Nếu không phải liên quan đến Khương Vọng, người kia vốn dĩ còn chẳng thể bước vào phủ nửa bước.
Trước sảnh Tùng Đào có hai cây tùng cổ thụ, một trái một phải, nhìn giống nhau y như đúc. Loại giống nhau này không phải do chỉnh sửa, người hiểu biết liền có thể nhận ra, sau lưng việc này phải phí bao nhiêu thời gian. Vị khách thần bí mặc áo dài đội mũ kín, lẳng lặng ngồi ở một góc tiền sảnh, lộ vẻ lạnh buốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây