Sau khi cần câu trong tay biến mất, Nguyệt Thiên Nô đang ngồi xếp bằng trên lòng bàn tay trái của Ma Hô La Già, cơ hồ mở mắt ngay lập tức, cũng vọt người bay lên.
Cảnh giác tuần tra xung quanh một vòng, sau đó tầm mắt mới dừng trên người Khương Vọng.”Ngươi đã cứu chúng ta?” Trong giọng nói của nàng ta mang theo ý dò hỏi: “Người trước đó đâu rồi?” Khương Vọng nhịn lòng bàn tay đã trống rỗng, giật mình trong chốc lát, sau đó đứng dậy, nói: “Y đã đi rồi”
“Ngươi đánh bại y như thế nào?” Nguyệt Thiên Nô hỏi ra, mới phát hiện hỏi như vậy có chút không ổn, lại nói thêm: “Ý ta là, người này rất thần bí, không dễ đối phó?
Khương Vọng thật ra lại rất thẳng thắn thành khẩn, nói thẳng: “Chúng ta cũng không hề giao thủ. Chỉ hàn huyên mấy câu, thì y đã đi rồi”
“Người kia là ai vậy? Ngươi quen y sao?” Nguyệt Thiên Nô lại hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây