Rõ ràng y là người bị đặt bẫy, bị phục kích, nhưng biểu hiện của y lại hùng hổ đến dị thường, khó tính và bắt bẻ đến kỳ lạ: “Làm sao thế? Cuộc chiến chưa kết thúc nên không dám vào sân à? Chung Ly Viêm, ngươi đã mất đi dũng khí đối mặt với ta rồi sao?”
“Đánh rắm!” Chung Ly Viêm lập tức há miệng mắng to: “Lão tử cái này gọi là mưu lược! Hữu dũng hữu mưu, làm sao một tên mãng phu như ngươi có thể hiểu được cơ chứ?” Đấu Chiêu cười như không cười nói: “Ngươi lại định nghĩa lại cái từ đó một lần nữa rồi” Chung Ly Viêm xì một tiếng: “Ít làm vẻ ra vẻ đi! Ngươi bị ta chặn ở chỗ này, bị dọa sợ rồi chứ gì? Còn làm ra bộ sớm đã phát hiện ra á? Ha ha ha, cười chết ta, ta không hề lưu lại bất kỳ chỗ sơ hở gì để ngươi phát hiện đâu!” “Mặc dù vẫn luôn biết ngươi quá tự tin.” Đấu Chiêu có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó nói: “Ta lần theo dấu vết của mấy người Tả Quang Thù để đến đây, mà bọn họ cũng không đến nỗi lưu lại dấu vết rõ ràng đến như vậy. Cái này mà gọi là không chỗ sơ hở nào sao?”
“Hừ.” Chung Ly Viêm mạnh miệng chống đỡ nói: “Việc ngươi rơi vào cạm bãy của ta là sự thật, có tranh cãi gì đi chăng nữa thì cũng vô dụng!”
“Nếu như đã biết đây là cạm bẫy rồi. .” Lúc này Phạm Vô Thuật lại chen vào hỏi: “Thì tại sao Đấu huynh lại còn bước vào chứ?”
Đấu Chiêu toét miệng cười một tiếng, vừa tự tin lại vừa có sự bướng bỉnh không nói thành lời: “Đơn giản là nếu ta gặp cạm bẫy, thì sẽ chém bể cạm bẫy, gặp mai phục, thì sẽ đánh vỡ mai phục. Ta chỉ sợ không tìm được các ngươi thôi, chứ không sợ các ngươi làm gì cả. Bên trong Sơn Hải Cảnh này, ai có thể giết được ta đây?” Phạm Vô Thuật nhất thời không còn lời gì để nói Chung Ly Viêm cởi thanh trọng kiếm đang đeo trên vai xuống, nắm chặt nó trong tay, hung thần ác sát nói: “Lão tử có thể giết chết ngươi đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây