“Ta nắm chắc rất tốt mà? Tả Quang Thù không phục nói: “Mỗi lần nàng tìm ta, ta đều nghe nàng. Ta rảnh rỗi cũng thường đi tìm nàng. Mỗi lần nếu đi đâu, ta cũng chưa từng quên mang lễ vật về cho nàng” Khương Vọng nghẹn lời, lại nói: “Ta nói là nắm chắc! Nắm chắc, đệ hiểu không?”
Hắn nghiêng người mà trông, nói như ông cụ non: “Người tuổi trẻ bây giờ, đều không ổn định. Thế đạo này lại thay đổi rất nhanh, đính hôn rồi lại tan, chỗ nào cũng có. Nơi có thể nói quyết chí thề không đổi đâu? Phải bái đường thành thân chân chính, có danh phận vợ chồng, mới xem như nắm chắc. Ngươi đã hiểu chưa?”
Tả Quang Thù suy nghĩ, rồi hỏi: “Huynh rất hiểu sao?”
Khương tước gia nghẹn lời một lát.
“Đứa trẻ xúi quẩy!” Hắn hất tay Tả Quang Thù lên: “Không nghe lời đại ca, chịu thiệt thòi ở trước mắt. Đệ cứ chờ mà hối hận đi thôi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây