Nếu nói điểm khác biệt là gì, Bạch Yên cũng không nói ra được, vì với cô, đồ vật thời Minh thật sự không được xem là cổ vật nên cô cũng không nghiên cứu kỹ. Còn về bộ trà cụ trong cửa hàng của Triệu Lập Đông mà cô có thể nhận ra, hoàn toàn là do hiểu biết của cô về đồ gốm thời Tống.
Triệu Lập Đông thấy Bạch Yên bị lúng túng, ông ấy cười rồi tự tin nói: “Tôi đã dấn thân vào ngành cổ vật này bao nhiêu năm! Tuy không đến mức không bao giờ mắc sai lầm nhưng cũng hiếm khi mua phải đồ giả.”
Hơn nữa vì quyết tâm sở hữu trang [Vĩnh Lạc Đại Điển] này, ông ấy đã nghiên cứu rất kỹ, do đó rất khó có thể phán đoán sai.
Thấy Triệu Lập Đông không tin lời mình, Bạch Yên chỉ lắc đầu rồi không quan tâm nữa! Cô vốn không phải là người thích dài dòng hay thiện ý nên cũng không muốn mất công giải thích.
Khoảng nửa giờ sau, thời gian giám định mà hội trường đấu giá cho phép đã kết thúc, Triệu Lập Đông cùng Bạch Yên cũng quay lại chỗ ngồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây