“Vậy sau này để tôi dạy cậu.” Kỷ Lôi Minh đột nhiên hứng thú nói. Những thứ khác thì không dám nói nhưng về mặt tiếng Anh thì cậu ấy đã học từ nhỏ. Ông nội cậu ấy nói, phải hòa nhập với quốc tế, không chừng cậu ấy có thể trở thành nhà ngoại giao quốc gia.
Bạch Yên gật đầu: “Được.” Nghĩ một lát, cô dùng tay viết một ký tự lên đầu Kỷ Lôi Minh. Ngay khoảnh khắc cô hoàn thành nét cuối cùng, cô lập tức cảm thấy một phần sức lực trong cơ thể mình bị rút đi.
“Coi như đây là lễ bái sư của tôi nhé.” Bạch Yên mỉm cười nói
Kỷ Lôi Minh nhìn cô với ánh mắt khinh thường: “Tôi chưa từng gặp ai keo kiệt như cô.” Lễ bái sư gì chứ, chỉ là cô ta vẽ vời lung tung trên đầu cậu ấy, còn làm ra vẻ thần bí.
Bạch Yên liếc mắt nhìn cậu ấy, sau đó vỗ vỗ vai cậu ấy: “Cậu sẽ cảm ơn tôi.”
“Xì!” Kỷ Lôi Minh không tin, cậu ấy cảm thấy mọi chuyện này thật kỳ quặc.
***
Buổi tối, khi Bạch Yên đẩy cửa phòng ký túc xá, cô phát hiện bầu không khí trong phòng lại quay về như một tháng trước... Mọi người nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm và có chút xa cách.
Vốn dĩ vì Bạch Yên ít nói chuyện trong ký túc xá, cũng không hay gây ồn ào nên ấn tượng của Lý Uyển Uyển và các bạn đối với cô cũng khá tốt. Nhưng sau cuộc đối đầu giữa Bạch Yên và Bạch Tú hôm nay, họ lại cảm thấy có chút khó chịu khi nhìn cô.
Họ đã quen với việc nghe lời giáo viên, đột nhiên gặp phải một người dám cãi lại giáo viên, họ không tránh khỏi cảm thấy Bạch Yên là một người ngang ngược.
Lý Uyển Uyển khá thẳng thắn, có gì nói nấy, nói gì cũng không suy nghĩ kỹ, cô thì thầm với Lý Vân: “Tớ cảm thấy cô ấy cũng không sai, vốn dĩ là giáo viên tiếng Anh của chúng ta nói cô ấy yêu sớm trước mà.”
Lý Vân ánh mắt lóe lên, trả lời: “Nhưng cô ấy cũng không nên nói như vậy với giáo viên. Hơn nữa, tớ cũng đã thấy cô ấy và Kỷ Lôi Minh đi ăn với nhau mấy lần rồi.”
Lý Uyển Uyển mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”
Lý Vân cắn môi, nói nhỏ: “Thực ra tớ cũng không nhìn rõ lắm, chỉ là... chỉ là đi ăn cũng không có gì cả.”
Lý Uyển Uyển cũng không nói thêm gì, quay đầu đi tám chuyện với Vương Nghệ và hai người kia.
***
Ngày hôm sau, khi Bạch Yên bước vào lớp và ngồi vào chỗ của mình, đôi tai cực kỳ thính của cô nghe rõ ràng toàn bộ những lời thì thầm trong lớp.
“Cô ấy và Kỷ Lôi Minh thật sự yêu sớm à...”
“Chứ còn gì nữa, không thì Kỷ Lôi Minh lại chọn chỗ đó ngồi sao?”
... Một số nam sinh khác thì có chút ghen tị, mặc dù Bạch Yên ăn mặc giản dị nhưng không thể phủ nhận là cô rất xinh đẹp! Họ nghĩ rằng Kỷ Lôi Minh đúng là gặp may, mới vào học đã có bạn gái xinh như vậy.
Trong một lớp học, đủ loại người với đủ loại lời đồn! Trong chốc lát, tin đồn đã lan truyền khắp nơi.
Cứ thế, Bạch Yên và Kỷ Lôi Minh - những học sinh từng đứng thứ hai và thứ ba trong mắt người khác - đã trở thành học sinh cá biệt.
Kỷ Lôi Minh nhìn Bạch Yên với vẻ mặt điềm tĩnh, cậu ấy hỏi: “Cậu không giận à?”
Tối qua cậu ấy bị những người bạn cùng phòng giữ lại hỏi suốt cả đêm! Nếu không phải vì cậu ấy trả lời một cách khó chịu thì có lẽ họ sẽ không buông tha cho cậu ấy dễ dàng như vậy.
Bạch Yên mở sách toán ra, cô cảm thấy môn toán ở đây thật thú vị, vừa lướt qua sách vừa nói: “Ngày yên bình quá lâu, người dân luôn phải tìm chút thú vui...”