Bạch Yên phải mở mắt, cô nhướng mày nhìn Kỷ Lôi Minh: “Cậu muốn ngồi cùng bàn với tôi à?”
Trên mặt Kỷ Lôi Minh hoàn toàn không nhìn thấy chút tức giận nào sau khi bị Bạch Yên chọc ghẹo, cậu ấy cười tươi nói: “Đúng vậy.”
Kỷ Lôi Minh hoàn toàn quên mất lời dặn của bố rằng phải tránh xa Bạch Yên.
Bạch Yên gật đầu, cũng không phản đối.
Khi Bạch Tú viết xong trên bảng và quay lại, bà ta thấy Kỷ Lôi Minh và Bạch Yên đang nói chuyện.
Đây chẳng phải là hai người bà ta nhìn thấy ngày thi, khi bà ta ôm bài thi lên lầu sao? Vì cô gái xinh đẹp, chàng trai xuất thân từ gia đình tốt nên Bạch Tú vẫn còn chút ấn tượng.
Không ngờ lại là học sinh của bà ta. Nghĩ đến đây, Bạch Tú không khỏi nhíu mày.
Bỏ hai người ra khỏi đầu Bạch Tú đảo mắt, bắt đầu yêu cầu từng người tự giới thiệu theo danh sách thông tin cá nhân.
Rất nhanh, bà ta sẽ được gặp con gái… Tay trái của Bạch Tú siết chặt lại.
Người đầu tiên tự giới thiệu là Chu Văn Bác, Kỷ Lôi Minh thấy biểu cảm của giáo viên bỗng trở nên dịu dàng, trong ánh mắt còn lộ ra chút yêu thương, cậu ấy kéo tay áo Bạch Yên hỏi nhỏ: “Cậu thấy giáo viên bỗng trở nên hiền hòa, còn có cảm giác như người thân, cậu nghĩ họ có phải là họ hàng không?”
Kỷ Lôi Minh dù sao cũng là người lớn lên trong quân đội, từ nhỏ đã nghe thấy nhiều, trong lòng có nhiều khúc mắc, cậu ấy ngay lập tức nhận ra sự khác thường giữa Chu Văn Bác và Bạch Tú.
Bạch Yên lười biếng nhướng mắt nói: “Người tên Chu Văn Bác đó là cháu trai bà ta.”
Kỷ Lôi Minh ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu biết?”
“Tính ra thôi.” Bạch Yên đáp.
Hai người có khí cơ cùng một nguồn gốc, trong hai cô em gái của cha Bạch, người em gái thứ hai gả vào nhà họ Chu nhưng con trai của bà ta lại chưa đến tuổi học trung học nên đương nhiên chỉ có thể là cháu trai rồi.
Kỷ Lôi Minh cạn lời, cậu ấy quên mất Bạch Yên không chỉ là học sinh, mà còn là một người giỏi bói toán.
Kỷ Lôi Minh là người thứ hai lên tự giới thiệu, vì Bạch Tú thực sự không thể chờ để gặp con gái mình nên bà ta quyết định theo thứ tự điểm số.
Sau khi Kỷ Lôi Minh tự giới thiệu xong, Bạch Yên từ chỗ ngồi đứng dậy đi lên bục giảng.
Khi Bạch Yên đứng lên, biểu cảm của Bạch Tú hơi cứng lại, bà ta không ngờ cô gái nhỏ tuổi chưa học hành đàng hoàng, chỉ biết dụ dỗ con trai lại là con gái mình đã sinh ra mười một năm trước!
Lập tức, trong lòng Bạch Tú vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. Vương Thu Phân, người phụ nữ đanh đá đó đã dạy con gái bà ta như thế nào!
Bạch Yên lên bục giảng chỉ nói một câu: “Tôi tên là Bạch Yên, chữ Yên có bộ Thảo” rồi chuẩn bị về chỗ ngồi nhưng Bạch Tú theo bản năng muốn nắm lấy tay cô.
Bạch Yên nhìn động tác vô thức của Bạch Tú, cô khẽ động cánh tay, khiến động tác của Bạch Tú rơi vào khoảng không.
“Cô giáo?” Bạch Yên nghi ngờ hỏi.
Bạch Tú thấy ánh mắt của toàn bộ học sinh trong lớp đều dồn về phía mình, bà ta có chút lúng túng nói: “Tôi chỉ nghĩ phần tự giới thiệu của bạn Bạch quá ngắn gọn.”
Sau đó, Bạch Tú quay lại nói với Bạch Yên: “Em có thể nói thêm một chút không?”
Bạch Yên nhướng mày: “Các bạn khác cũng tự giới thiệu như vậy.”
Vì đều là những đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, đang ở tuổi ngại ngùng, hầu như chỉ nói tên rồi vội vàng xuống bục.
Bạch Tú càng thêm lúng túng, đồng thời trong lòng cũng có chút không vui.