Kỷ Lôi Minh thực sự ngạc nhiên, cậu ấy nằm xuống bàn, thấp giọng hỏi Bạch Yên: “Sao cậu biết?”
Bạch Yên xoa cằm, “Bởi vì nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không biết tại sao mình lại bị trừ hai điểm đó.”
Ban đầu Kỷ Lôi Minh không hiểu ý cô, cho đến khi cậu ấy suy nghĩ lại câu này trong đầu… Một tia sáng lóe lên, cậu ấy có chút không thể tin nói: “Cậu nói có người trừ điểm của cậu, để cậu chỉ đạt hạng ba, còn tớ rõ ràng đạt điểm tối đa nhưng lại xếp tớ hạng hai?”
“Sao có thể.” Kỷ Lôi Minh có chút khó chấp nhận.
Ban đầu Kỷ Lôi Minh muốn phản bác nhưng càng nghĩ càng thấy hợp lý. Rõ ràng đều là điểm tối đa, tại sao cậu ấy lại bị xếp thứ hai?
Bạch Yên thấy Kỷ Lôi Minh dễ dàng rơi vào trạng thái ngẩn ngơ như vậy, cô không có ý tốt nói: “Tất nhiên, đó chỉ là tôi đoán bừa thôi.”
Nghe câu này, Kỷ Lôi Minh lập tức bực mình! Cậu ấy chưa bao giờ biết mình dễ bị ảnh hưởng như vậy, rõ ràng cậu ấy xuất thân từ gia đình chính trị.
Sau đó, Kỷ Lôi Minh bắt đầu giận dỗi không thèm để ý đến Bạch Yên nữa.
Bạch Yên cũng không quan tâm, cô bắt đầu nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vẽ gì đó trên mặt bàn.
***
Bạch Tú ngồi trong văn phòng, bà ta nhìn đồng hồ rồi đóng nắp bút lại.
Đã đến giờ bà ta phải đi họp lớp cho học sinh mới.
Vốn dĩ Bạch Tú chỉ là giáo viên dạy tiếng Anh, giáo viên dạy Ngữ văn là thầy Trịnh mới là chủ nhiệm lớp một nhưng không may thầy Trịnh có việc đột xuất nên bà ta mới phải thay mặt họp lớp lần này.
Đi dọc theo hành lang dẫn đến lớp một, Bạch Tú tiện tay lật xem thông tin cơ bản của học sinh trong tay nhưng khi vừa lật đến trang thứ ba, ánh mắt bà ta lập tức đông cứng lại.
Trên tờ biểu mẫu đó rõ ràng ghi là cha Bạch Dũng, mẹ Vương Thu Phân!
Bạch Tú chấn động trong lòng, ngón tay run rẩy khiến tài liệu rơi xuống đất.
“Xoạt xoạt”, những tờ giấy A4 trắng như bồ câu vỗ cánh bay lên không trung lại rơi xuống đất, yên tĩnh như thể đã nhấn nút tắt âm.
Trùng hợp, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi!
Bạch Tú kìm nén, nhìn tiếp địa chỉ gia đình, cho đến khi bà ta thấy tên làng mẹ ruột của Vương Thu Phân, bà ta hoàn toàn chắc chắn Bạch Yên thật sự là con gái của bà ta.
Bạch Tú đè nén sự kích động trong lòng nhặt từng tờ thông tin lên, sau đó với vẻ mặt bình thản bà ta bước vào lớp. Tuy nhiên, trong lòng bà ta không ngừng vang lên một câu, con bé chắc chắn cũng ở đó, đứa con gái mà bà ta đã không gặp suốt mười một năm…
Còn về người anh và chị dâu tàn nhẫn kia, Bạch Tú thật sự hận đến nghiến răng. Đó là con gái ruột của bà ta, họ bế đi suốt hơn mười năm, không cho bà ta gặp mặt, thậm chí mỗi năm về quê ăn Tết, họ cũng không bao giờ đưa con bé về!
Nghĩ đến đây, Bạch Tú không kìm được hít một hơi thật sâu, mới kiềm chế được cơn giận trong lòng.
***
Trong lớp học ồn ào náo nhiệt nhưng sự ồn ào này dừng lại ngay khi Bạch Tú bước vào.
Bạch Tú hài lòng nhìn những học sinh bên dưới im lặng nhưng ánh mắt bà ta không tự chủ được mà nhìn xuống, liên tục phân biệt xem đâu là con gái của bà ta.
Bạch Yên cảm nhận bầu không khí trong lớp đột nhiên yên lặng, cô hơi nhíu mày nhưng mắt vẫn nhắm chặt, như thể thế giới bên ngoài không liên quan gì đến cô.
“Này, giáo viên đến rồi.” Nhân lúc Bạch Tú trên bục giảng quay lưng lại, Kỷ Lôi Minh lén lút ngồi xuống bên cạnh Bạch Yên.