Lão Lý đập tay lên đùi, “Hây, thật đúng là già rồi già rồi, ngay cả dưới mắt mình có một nhân vật như vậy cũng không biết.”
Lý lão đầu không nghi ngờ cháu gái của mình, ông ấy tuy chưa mở được thiên nhãn nhưng ông ấy vẫn biết rõ sự kỳ diệu của thiên nhãn. Người mà ngay cả cô ấy cũng không nhìn thấu thì chắc chắn là người rất giỏi.
Tuy nhiên, Lý lão đầu còn đang suy nghĩ về một việc khác, Bạch Yên năm nay mới mười một tuổi, những bản lĩnh của cô ấy chắc chắn là do người khác dạy, mà người dạy cô ấy cũng rất lợi hại. Lý lão đầu cũng không phải tự kiêu, ông ấy dạy dỗ cháu gái mình, ngay cả những lão quái cực kỳ kén chọn cũng phải khen ngợi là thiên tài trăm năm có một nhưng bây giờ rõ ràng là Bạch Yên còn xuất sắc hơn.
Chẳng lẽ ông ấy rút lui ở đây bao nhiêu năm, nội địa và Hương Cảng lại xuất hiện những nhân vật lợi hại như vậy sao?
Suy đi nghĩ lại, Lý lão đầu cũng không nghĩ ra điều gì, đành bỏ qua chuyện này, ông ấy chỉ nghiêm túc hỏi cô gái: “Cháu thực sự muốn đi theo con đường này với ông nội sao?”
Cô gái không chút do dự gật đầu.
Lý lão đầu nhìn cháu gái với vẻ mặt phức tạp, lại nhớ đến con trai và con dâu mất sớm, ông ấy lại hỏi: “Cho dù con đường này sẽ khiến cháu trở thành một người cô độc?”
Lần này cô gái do dự một chút, cô hỏi: “Kể cả ông nội sao?”
Lý lão đầu sững sờ, không ngờ cô lại hỏi như vậy, sau đó ông ấy mới nói: “Ông là người trong giới huyền môn, không tính trong đó.”
Cô gái mới thở phào nhẹ nhõm quả quyết nói: “Cháu muốn đi theo con đường này.”
Lý lão đầu đã dự liệu được lựa chọn của cô, ông ấy thở dài một tiếng thì thầm: “Đều là ý trời…”
Sinh ra đã có đôi thiên nhãn mà người khác mơ ước, chẳng phải là ý trời sao. Hôm nay cô gái thấy Bạch Yên, càng quyết tâm đi theo con đường huyền đạo, điều này càng là ý trời.
...
Tháng Chín, trường học khai giảng.
Bạch Yên nghe Vương Thu Phân dặn dò nhắc nhở suốt hơn nửa tiếng mới được thả cho đi, khi cô bước vào cổng trường thì đã là chiều tối.
Bạch Yên theo số phòng ký túc xá ghi trên giấy báo nhập học tìm đến ký túc xá, sau đó phát hiện chỉ còn một giường trống, các bạn cùng phòng khác có lẽ đã đi đến lớp để chờ buổi tự học đầu tiên vào buổi tối.
Bạch Yên không vội vàng, từ từ trải giường xong mới xuống lầu đi đến lớp học.
Khi vào lớp, cô liếc mắt một vòng… Sau đó, Bạch Yên chọn một chỗ trống ngồi xuống.
Kỷ Lôi Minh cảm nhận có bạn học ngồi sau mình, theo phản xạ quay đầu lại, khi thấy là Bạch Yên, cậu ấy ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại cùng lớp với tôi?”
Không phải nói lớp này là lớp có thành tích tốt nhất toàn khối sao? Không phải Kỷ Lôi Minh coi thường Bạch Yên, mà là trình độ toán học nâng cao mới được tiếp xúc của cô, môn toán chỉ cần đủ điểm đậu là tốt rồi! Còn lớp này toán chỉ đủ điểm thì không thể vào được.
“Cậu thi thứ mấy?” Kỷ Lôi Minh tò mò hỏi.
Đừng nói là vào bằng cách đội sổ.
Bạch Yên trả lời: “Thứ ba.”
“Sao có thể!” Kỷ Lôi Minh buột miệng hét lên. Cậu ấy đứng thứ hai và có nghe nói thứ ba chỉ kém mình hai điểm! Còn bản thân cậu ấy là đạt điểm tối đa.
Bạch Yên nhìn cậu ấy một cái, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, cô nói: “Vị trí số một của cậu bị người khác chiếm phải không?”
Trình độ của Kỷ Lôi Minh đã được Bạch Yên hiểu rõ từ khi cậu ấy giảng bài cho cô, không thể nào kém hơn cô được.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin