Một người nếu không tự mình trải qua, nghe người khác nói nhiều đến đâu cũng vô ích. Cho dù cô có thể từng bước đẩy cậu ấy lên vị trí mà cậu ấy khó có thể tưởng tượng nhưng một khi cô buông tay, cậu ấy vẫn sẽ như một đứa trẻ tập đi, ngã rất đau. Cô không thể bảo vệ cậu ấy cả đời như gà mẹ bảo vệ con, cơm phải tự mình ăn từng miếng, đường phải tự mình đi từng bước.
Tất nhiên, người như Bạch Yên cũng sẽ không bao giờ tự mang lại rắc rối lớn cho mình.
Bạch Yên nhìn Bạch Thông một cách đầy ẩn ý châm chọc: “Dù sao thì em không đẹp bằng chị, chỉ còn con đường học hành thôi.”
Bạch Thông lập tức bị nghẹn họng, cậu ấy cảm thấy mình vừa rồi thật sự cảm động vô ích, biết ngay là từ miệng chị của mình không thể nói ra được điều gì hay ho. Bạch Thông đảo mắt, quyết định không thể thua, liền hét lên với mẹ Bạch: “Mẹ, mẹ xem chị con kìa!”
Vương Thu Phân vỗ một cái lên đầu Bạch Thông: “Ăn cơm đàng hoàng, đừng quậy phá.”
Bạch Dũng nhìn biểu cảm đau khổ của con trai, không hề nương tay mà cho cậu ấy đòn cuối cùng: “Chị con nói không sai mà.” Cả làng không tìm ra đứa con gái nào xinh đẹp hơn con gái ông.
Nghe xong, Bạch Thông đột nhiên nghĩ rằng hồi nhỏ mẹ nói cậu ấy là nhặt từ đống rác về có khi là thật.
***
Buổi trưa.
Bạch Yên kéo ghế tre ngồi dưới gốc cây dương trước cửa nhà, nhắm mắt thư giãn.
Đột nhiên, Bạch Yên cảm nhận được một ánh nhìn săm soi, cô nhướng mày rồi mở mắt ra.
Bạch Yên nhìn cô gái ở đằng xa, người có vẻ trạc tuổi mình, với gương mặt điềm tĩnh, cô hứng thú mỉm cười: “Nhìn gì vậy?”
Trong lòng cô gái hơi căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Nhìn chị.”
Bạch Yên cười, thản nhiên nói: “Cô bé, đôi mắt của em không phải dùng như vậy đâu.”
Sinh ra đã có một đôi thiên nhãn, điều này còn hơn cả việc chị của cô ấy mở thiên nhãn suốt một năm.
Cô gái không hề hoảng sợ khi bị nhìn thấu, cô bước đi với sự điềm tĩnh vượt xa trẻ con bình thường nhưng trong mắt thoáng qua vẻ áy náy, nói: “Em chỉ tò mò thôi nhưng bây giờ em không thấy lạ nữa.”
Có thể nhìn thấu được thân thế của cô ấy, xem ra là người cùng nghề.
Nhưng cô ấy dường như chưa từng nghe ông nội nói trong làng còn có người khác trong giới huyền môn, hơn nữa đối phương hình như còn lợi hại hơn cô ấy! Nếu không thì tại sao cô ấy lại hoàn toàn không nhìn thấu đối phương được, giống như toàn thân bị phủ một lớp màn mỏng mờ mờ ảo ảo, rõ ràng là ở đó nhưng lại khiến người ta không nhìn rõ ràng.
Bạch Yên cũng không làm khó cô ấy thêm, cô vẫy tay nói: “Là chuyện thường tình của con người, không sao đâu.”
Cô gái gật đầu với Bạch Yên bước đi vững vàng đến chỗ khác.
Bạch Yên lười biếng vươn vai, sau đó lại xoa cằm, trong mắt cô lóe lên vẻ nhàm chán.
Sao mà dù là thời Đại Minh hay hiện tại, những người trong giới huyền môn đều học thành bộ dạng thanh tâm quả dục, tuổi nhỏ mà trông đã an tĩnh trưởng thành như vậy, giống như những sư huynh của cô, cứ như là không có thất tình lục dục vậy.
Thật là chán ngắt. Bạch Yên bĩu môi.
***
Cô gái trở về nhà mình, việc đầu tiên là tìm ông nội của mình.
Lão Lý nghe cháu gái nói những điều này, ông có chút ngạc nhiên: “Cháu nói thật sao, cháu cũng không nhìn thấu cô ấy?”
Cô gái gật đầu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin