Lần này bài thi có nhiều câu hỏi về Toán Olympic, quan trọng là độ khó của đề cũng không thấp, với vài giờ học của cô, ai mà tin được cô có thể làm được.
Kỷ Lôi Minh khi nhận được đề thi cũng rất ngạc nhiên nhưng nghĩ đến việc trường này chuẩn bị đăng ký làm trường trọng điểm của Sở Giáo dục thành phố, cậu ấy lại thấy không có gì bất ngờ.
Khi Bạch Yên và Kỷ Lôi Minh sóng vai đi xa, cô giáo ôm tập bài thi mới để lộ chút khinh thường.
Một cô gái mới mười mấy tuổi đã biết bám lấy con nhà giàu, bọn trẻ bây giờ thật sự không thể coi thường.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô giáo đã thấy rõ từ đầu đến chân của cậu bé đều là hàng hiệu, là hàng thật từ các cửa hàng độc quyền trong những trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố, mà cô còn chưa dám mua cho con trai mình.
Con người, đúng là phải biết leo lên trên.
Nghĩ vậy, cô giáo ôm tập bài thi đi lên cầu thang.
...
Khi Bạch Yên thấy Kỷ Quảng Sâm đến đón Kỷ Lôi Minh, ánh mắt kỳ lạ của ông ấy nhìn cô làm Bạch Yên có chút không hiểu.
Nguyên nhân không gì khác, hôm nay khi Kỷ Quảng Sâm chuẩn bị xuất phát thì bị một văn kiện bất ngờ làm trễ nải, khi xuất phát lại thì đã qua thời gian kết thúc kỳ thi của Kỷ Lôi Minh nên ông ấy vội vàng lái xe về phía huyện. Nhưng chưa đi được bao xa, lốp xe bỗng “bụp” một tiếng nổ tung. May mắn là Kỷ Quảng Sâm đi không quá nhanh trên đường trong thành phố nên ông ấy chỉ mất lái một chút rồi lại kiểm soát được tay lái.
Tuy nhiên, sự việc này dù lớn dù nhỏ cũng làm Kỷ Quảng Sâm toát mồ hôi lạnh, ông ấy không thể không nghĩ đến lời của Bạch Yên.
Họa phúc tương y.
Nếu tiền của ông ấy không bị trộm mất thì ông ấy sẽ ở lại thị trấn một đêm, và lốp xe nổ đúng vào lúc ông ấy đang đưa Kỷ Lôi Minh trên đường cao tốc. Kỷ Quảng Sâm hoàn toàn không dám tưởng tượng hậu quả của việc nổ lốp ở tốc độ cao trên cao tốc sẽ như thế nào.
Trong đầu Kỷ Quảng Sâm, cảnh Bạch Yên nói chuyện cứ lặp đi lặp lại, một lúc sau, ông ấy dường như bị ám ảnh.
Nhưng không thể tránh được, trong đầu ông ấy lại xuất hiện một giọng nói khác. Mùa hè vốn là thời điểm dễ nổ lốp vì nhiệt độ cao, biết đâu, tất cả chỉ là trùng hợp...
Vì lời của Bạch Yên quá mơ hồ, Kỷ Quảng Sâm suy đi nghĩ lại cũng không tìm được bằng chứng xác thực rằng Bạch Yên thật sự có thể dự đoán những điều này nên trong lòng ông ấy càng thêm rối bời, ánh mắt nhìn Bạch Yên cũng có phần khác biệt.
Khi Kỷ Quảng Sâm lái xe đưa Kỷ Lôi Minh đi, Kỷ Lôi Minh liền chủ động kể lại những chuyện ly kỳ và kịch tính tối qua.
Lúc này, Kỷ Quảng Sâm cũng không để ý đến Bạch Yên nữa, ông ấy hỏi: “Vậy mọi người có bị làm sao không?”
Kỷ Lôi Minh lắc đầu, cậu ấy vui mừng nói: “May mà dì Vương... dì ấy giỏi.”
Sau đó, Kỷ Lôi Minh nhớ ra điều gì đó, cậu ấy ấp úng nói: “Nhưng con thấy Bạch Yên còn giỏi hơn, cô ấy hình như niệm cái gì đó… Tên trộm đứng yên luôn.”
Ban đầu, Kỷ Quảng Sâm nghe câu đầu liền chú ý đến đây, có lẽ con trai ông ấy thật sự nhìn thấy điều kỳ diệu ở cô bé đó chăng? Nhưng câu sau của Kỷ Lôi Minh lại làm Kỷ Quảng Sâm suýt bật cười.
“Có phải con xem phim nhiều quá rồi không, sau này đừng xem mấy thứ đó nữa. Còn định thân thuật, con mộng du đấy à.” Kỷ Quảng Sâm chế giễu.