Bạch Yên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kỷ Lôi Minh, cô bật cười: “Cậu mới bao nhiêu tuổi, ngay cả thời xưa cậu cũng chưa đến tuổi lấy vợ.”
Vương Thu Phân cũng cười không ngừng, cô nghĩ rằng trẻ con thành phố đúng là nhút nhát, nhìn vậy còn dễ thương hơn mấy đứa trẻ trong làng thích nhìn trộm phụ nữ tắm nhiều. Vì vậy Vương Thu Phân giải thích: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không cởi quần áo đâu.”
Ban đầu, Kỷ Lôi Minh bị lời của Bạch Yên làm mặt càng đỏ hơn, nghe lời Vương Thu Phân nói cậu ấy mới yên tâm phần nào. Còn về việc không cởi quần áo khi ngủ sẽ khó chịu, cậu ấy nghĩ chuyện đó chẳng là gì.
***
Đêm khuya.
Hành lang vang lên những tiếng xào xạc và tiếng bước chân cọt kẹt. Những âm thanh ấy khiến không gian trở nên âm u và đầy rùng rợn.
Bạch Yên đột nhiên mở mắt. Trong yên lặng, cô trở tay nắm một chiếc bùa gỗ giữa ngón giữa và ngón trỏ, sẵn sàng đối phó với bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, vào lúc này, Vương Thu Phân cũng mở mắt… Đôi mắt sáng rực, không hề có chút dấu hiệu buồn ngủ. Cô ấy đã thức suốt đêm để canh chừng.
Vương Thu Phân không có khả năng để Bạch Yên ở khách sạn tốt hơn, chỉ có thể để cô ở nhà trọ nhỏ. Biết rõ nhà trọ nhỏ dễ bị trộm, cô sao có thể lơ là để Bạch Yên gặp nguy hiểm.
Vì vậy, đêm nay Vương Thu Phân hầu như không chợp mắt.
...
Vì Vương Thu Phân và Bạch Yên nằm mỗi người một đầu giường do chật chội, nên Bạch Yên cũng không kịp nhận ra hơi thở của Vương Thu Phân có gì khác thường.
Thấy Bạch Yên đã tỉnh, Vương Thu Phân vội làm dấu hiệu im lặng với cô, sau đó ho mạnh một tiếng trong phòng để gây chú ý.
Kỷ Lôi Minh cũng tỉnh dậy, cậu ấy nửa tỉnh nửa mê, dụi mắt nhưng chưa kịp phàn nàn thì miệng đã bị một bàn tay bịt lại.
Bạch Yên chỉ ra ngoài cửa, nói nhỏ: “Có người đến trộm đồ.”
Kỷ Lôi Minh lập tức tỉnh táo, cậu ấy nghiến răng, thì thầm phàn nàn: “Sớm đã bảo các người ở khách sạn rồi, đâu có những chuyện này!”
Bạch Yên liếc nhìn cậu ấy, giọng thản nhiên: “Cậu không nghĩ rằng bọn trộm là do chúng tôi dẫn đến đây chứ? Với bộ quần áo này, ai mà để ý đến chúng tôi. Cậu có biết rằng bọn trộm trong cả thị trấn này đều liên hệ với nhau, nhà nào có xe hơi chúng đều biết rõ. Hôm nay sau khi các người lái xe vào thị trấn thì đã bị bọn chúng theo dõi.”
Nếu không thì tại sao hôm nay Kỷ Quảng Sâm lại mất ví, cửa kính xe bị đập vỡ? Một vụ trộm mà không có kế hoạch lại có thể canh thời gian chính xác như vậy, khiến người ta muốn bắt cũng không bắt được. Kỷ Quảng Sâm là gương mặt mới trong thị trấn, dù ông ấy có quyền có thế ở nơi khác nhưng ngay cả người đập xe của mình ông ấy còn chưa gặp thì làm sao mà tìm ra trong một thị trấn có hơn mười vạn dân này.
Dù Bạch Yên không hiểu rõ nhiều điều về thời đại này nhưng những chuyện như thế này, có lẽ ở đây và những thành phố mà cô từng sống ở kiếp trước không khác nhau là mấy. Kiếp trước, cô đã gặp nhiều loại người tam giáo cửu lưu nên hiểu rõ các mánh khóe của họ.
Kỷ Lôi Minh không nói được lời nào, cậu ấy cảm thấy có lẽ Bạch Yên nói có lý, kẻ trộm này thực sự nhắm vào cậu ấy.
Thực tế, suy đoán của Bạch Yên gần đúng với sự thật. Tên trộm ngoài cửa thấy ba đồng nghiệp của hắn hôm nay trúng mánh lớn, cướp được một người giàu có từ nơi khác nên lòng tham của hắn không thể kiềm chế được.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin