Cuối cùng khi bị hỏi đến mức phát bực, Bạch Yên mới nói một câu khiến ông ấy không hiểu đầu đuôi.
“Trước đó tôi đã dùng sai thành ngữ, chú nên dùng câu khác gọi là ‘Họa phúc tương y’.”
Kỷ Quảng Sâm suy nghĩ hồi lâu, ông ấy chỉ hiểu được rằng chuyến đi này dường như không có gì bất ngờ xảy ra.
Cô bé này nói nửa thật nửa giả, khiến Kỷ Quảng Sâm không thể xác định được liệu cô có tài thực sự hay không. Hơn nữa, tuổi của cô cũng không nhỏ, dù sao thì một Bí thư Thành ủy như Kỷ Quảng Sâm cũng không thể hoàn toàn tin tưởng cô.
“Cứ xem thế nào đã.” Kỷ Quảng Sâm thở dài một tiếng. Ông ấy quyết định giữ bình tĩnh và chờ xem điều gì sẽ xảy ra.
Cha của ông ấy không lâu nữa sẽ nghỉ hưu, chiếc thang lên trời của ông ấy cũng sẽ không còn.
Dù thế nào, ông ấy cũng không thể để ai nắm được điểm yếu của mình. Tin vào những điều mê tín phong kiến vốn dĩ là một vấn đề chính trị, nếu không khéo còn có thể liên lụy đến cả cha của ông ấy.
Những người làm chính trị đều thích tìm hiểu rõ ràng về người khác, dù Kỷ Quảng Sâm không định tiếp xúc nhiều với Bạch Yên, ông ấy cũng muốn biết rõ về cô.
***
Sau một buổi chiều tìm kiếm, cuối cùng Vương Thu Phân cũng tìm được một nhà trọ rẻ tiền, cô dẫn Bạch Yên đi vào.
Còn về Kỷ Lôi Minh, cậu ấy đã bị choáng ngợp bởi cái nhà trọ cũ nát này. Cậu ấy cảm thấy chỉ cần nhảy vài cái là có thể làm sập cả tầng trên lẫn tầng dưới.
Tuy nhiên, Vương Thu Phân và Bạch Yên đã vào trong, Kỷ Lôi Minh sống mười một năm, cuối cùng cũng biết được cảm giác ở nhờ nhà người khác là như thế nào. Cậu ấy hoàn toàn không có lựa chọn, chỉ có thể đi theo họ đến cùng.
Hành lang chật hẹp, tối tăm, đèn đường xa xa mờ ảo lúc sáng lúc tối, càng làm cho nơi này giống như miệng của một con quái vật kinh khủng, chỉ chực chờ nuốt chửng con người vào khoảnh khắc tiếp theo.
Bạch Yên cầm chìa khóa phòng mà chủ nhà trọ đưa cho, cô nhanh chóng mở cửa phòng, dẫn mọi người vào trong.
Trên đời này còn có nơi tồi tàn như vậy, ánh mắt Kỷ Lôi Minh lóe lên vẻ ghê tởm. Cậu ấy nhẹ nhàng tránh những vết bẩn trên sàn nhà, mới chậm rãi hỏi Bạch Yên: “Phòng của tôi đâu?”
Bạch Yên lật lại chăn trên hai chiếc giường nhỏ nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới trả lời Kỷ Lôi Minh: “Cậu làm gì có phòng.”
Kỷ Lôi Minh ngạc nhiên: “Ý cậu là ba chúng ta ở chung một phòng?”
Vì phòng tiêu chuẩn rẻ hơn nhiều so với hai phòng nên Vương Thu Phân không nghĩ ngợi mà đặt luôn phòng tiêu chuẩn. Cô và Bạch Yên ngủ một giường, Kỷ Lôi Minh ngủ giường còn lại. Dù sao cũng chỉ ở tạm một đêm, mọi người đều mặc nguyên quần áo ngủ, hơn nữa hai đứa trẻ cũng không cần phải kiêng kỵ gì.
Bạch Yên cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Kiếp trước cô tuy là người nhà Minh, trước có “Liệt nữ truyện” của Lưu Hướng, “Nữ giới” của Ban Chiêu, sau có Chu Hy với lý thuyết “tồn thiên lý, diệt nhân dục” làm phụ nữ ngày càng bị ràng buộc nhưng cô là người tu luyện đạo pháp, không ở trong cõi trần. Cô sống cuộc sống tự tại mà người thường khó lòng với tới, mọi chuyện đều theo ý mình, đâu có quan niệm nam nữ rõ ràng đến thế.
Trong phòng có một phụ nữ, một cô gái và một cậu bé, chỉ có cậu bé cảm thấy lúng túng.
Kỷ Lôi Minh nhịn một lúc lâu, mới nói được một câu: “Sao các người lại không biết xấu hổ như vậy.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin