Tuy nhiên, tâm trạng của Kỷ Quảng Sâm lúc này không tốt chút nào. Kỷ Lôi Minh hoàn toàn không dám chọc giận ông ấy nhưng không nói gì thì cậu ấy lại cảm thấy ấm ức nên cậu ấy ghé sát Bạch Yên nói nhỏ: “Miệng quạ đen.”
Đôi đũa trên tay Bạch Yên không dừng lại, cô liếc nhìn Kỷ Lôi Minh một cái, chậm rãi nói: “Không biết cậu đã nghe câu này chưa…”
Kỷ Lôi Minh ngơ ngác hỏi lại: “Câu gì?”
Bạch Yên nhướng mày, trả lời một cách đầy ý nghĩa: “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.”
Kỷ Lôi Minh tức giận, không kiềm chế được nữa, liền quay đầu méc với Kỷ Quảng Sâm: “Ba, con bé này nguyền rủa chúng ta.”
Kỷ Quảng Sâm đang trò chuyện lơ đãng với Vương Thu Phân, nghe vậy cảm thấy đau đầu: “Con lại sao nữa, có thể yên tĩnh một chút không?!”
Kỷ Lôi Minh ấm ức nhưng thấy ánh mắt trêu chọc của Bạch Yên lại không cam lòng. Cậu ấy kể lại chi tiết những lời của Bạch Yên vừa nói.
Kỷ Quảng Sâm nghe xong có chút không hài lòng nhưng ông ấy không muốn chấp nhặt với một đứa trẻ, chỉ cười nhắc nhở Bạch Yên: “Cô bé! Thành ngữ này không dùng như thế đâu.”
Trong đầu Bạch Yên lóe lên một ý nghĩ, cô đột nhiên cười: “Chú ơi, hay là để cháu bói cho chú một quẻ nhé?”
Bạch Yên vừa dứt lời, Kỷ Quảng Sâm còn chưa kịp nói gì thì Vương Thu Phân đã vỗ nhẹ vào đầu cô: “Nói nhảm cái gì đấy, con tưởng bây giờ còn như trước kia, còn bói quẻ nữa à.”
Kỷ Quảng Sâm cũng bị Bạch Yên chọc cười: “Cô bé đi học chẳng phải nên tin vào khoa học sao?”
Bạch Yên hơi nhíu mày, cô thắc mắc hỏi: “Bây giờ những người làm quan trong triều đình đều không tin vào cái này nữa à?”
Nếu thật sự là như vậy thì đúng là phiền phức, vì đây chính là điều cô tinh thông nhất. Thời đại này thật là kỳ lạ, đừng nói đến triều Minh, ngay cả những triều đại trước, chỉ cần là người làm quan thì bên cạnh luôn nuôi vài kỳ nhân dị sĩ. Mặc dù đa phần chỉ hiểu sơ về Huyền môn nhưng càng ở vị trí cao thì người ta càng tin vào cái này, đối với người trong Huyền môn cũng vô cùng khao khát.
Chẳng lẽ triều đại này đàn áp huyền học đến mức độ này rồi sao? Cô thử dùng người này để thăm dò thì đúng là thất bại thật.
Kỷ Quảng Sâm ngăn lại lời trách mắng suýt nữa thốt ra của Vương Thu Phân, ông ấy hứng thú hỏi Bạch Yên: “Cô bé, sao cô biết tôi làm quan?”
“Trán chú vuông và rộng, vùng Thiên trung đầy đặn, sắc khí sáng sủa, Ấn đường bằng phẳng. Vùng Thiên trung lại có xương nổi lên mờ mờ kéo dài đến chân tóc, không có tổn thương, đây là Phục tê cốt. Nhưng góc Nhật Nguyệt lại phẳng, không có chỗ nhô lên, không hiện thế tam túc đỉnh lập. Sau này tuy không thể làm đến tam công nhưng cũng là tướng có quan vận hanh thông, thăng tiến nhanh. Còn chiếc thang mây của chú chắc hẳn không phải ai khác, chính là cha chú.” Bạch Yên nói liền một mạch.
Vương Thu Phân thấy Bạch Yên nói rành rọt như vậy, cô ấy bị dọa cho sững sờ nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, túm lấy tai Bạch Yên: “Con lại bắt đầu nói bậy bạ rồi phải không!”
Từ nhỏ, con gái cô đã có cái miệng rất dẻo, lần này lại bắt đầu rồi.
Vương Thu Phân hơi xấu hổ quay sang nói với Kỷ Quảng Sâm: “Con bé này bị tôi chiều hư rồi, nó đang lừa anh đấy, đừng nghe nó nói nhảm…”
Tuy nhiên, Vương Thu Phân chưa kịp nói hết câu, đã thấy vẻ mặt ngơ ngác của Kỷ Quảng Sâm và Kỷ Lôi Minh.
Ông ấy dùng ánh mắt hỏi con trai: “Con có nói với cô bé nghề nghiệp của cha không?”