Tiếng rên rỉ thê lương vang vọng khắp bờ sông, Bạch Yên thầm niệm: “Phong!”
Lập tức, người phụ nữ không mặt không thể phát ra tiếng nữa. Trên mặt cô ta hiện lên hai vệt đen, đậm đến mức gần như ngưng tụ thành nước mắt.
Trên mặt Bạch Yên không có chút động lòng, tay cô không ngừng nghỉ, liên tiếp quất thêm năm lần nữa, cho đến khi đánh tan hoàn toàn người phụ nữ không mặt!
Khi nhận ra đan điền đã trống rỗng, cô chưa kịp trở về bờ thì đã rơi vào nước, toàn thân mệt mỏi.
Thật là... Bạch Yên lau mặt một cái, kiếp trước khi mới bước vào con đường huyền học cô cũng chưa từng chật vật thế này.
Đợi đến khi Bạch Yên ướt đẫm bơi lên bờ, bầu trời đã sáng sủa. Cô nhìn Bạch Thông vẫn còn hôn mê, nhướng mày, kéo cổ tay cậu ấy để bắt mạch. Sau khi chắc chắn cậu ấy không sao, cô cõng cậu ấy lên lưng.
Chậc, cũng khá nặng đấy. Bạch Yên khẽ nhún vai, khiến Bạch Thông trong cơn mê cũng nôn ra hai ngụm nước.
Trẻ con có nhiều dương khí, chút âm khí từ người phụ nữ không mặt xâm nhập vào cơ thể Bạch Thông chẳng đáng lo ngại, cậu ấy sẽ hồi phục nhanh thôi.
Bạch Yên từ đầu đến cuối không hề mềm lòng với người phụ nữ không mặt, mặc dù cô biết nếu không phải vì cái chết quá thê thảm và chấp niệm quá sâu thì cô ta cũng sẽ không sa vào nước mà không thể đầu thai.
Nhưng nếu cô thương xót cô ta thì ai sẽ thương xót những người bị chết đuối đây?
Cho dù cô không can thiệp, kẻ gây ra cái chết của cô ta cũng sẽ bị báo ứng, đó cũng chỉ là nhân quả luân hồi mà thôi.
***
Khi Bạch Yên cõng Bạch Thông về nhà, cô thấy mẹ Bạch và cha Bạch đang lo lắng chuẩn bị ra ngoài. Họ vừa nhìn thấy cô đã tức tốc chạy tới.
Mẹ Bạch không biết Bạch Yên biết bơi, cũng không nghĩ rằng cơ thể gầy gò của cô có thể cứu được Bạch Thông mập mạp lên bờ. Bà tưởng rằng cô đang cõng thi thể của Bạch Thông về. Không chịu nổi cú sốc này, bà liền ngã quỵ xuống đất, khóc thét: “Con trai tôi ơi!”
Sắc mặt cha Bạch cũng tái nhợt, ông run rẩy đưa tay đón lấy Bạch Thông từ lưng Bạch Yên nhưng vì quá đau buồn, ông không giữ vững được, khiến cậu ấy rơi xuống đất.
Bạch Yên nhức đầu, cô vội vàng giải thích, nếu không lát nữa cha Bạch cũng sẽ khóc mất, “Cha mẹ, hai người đừng hoảng, em con chỉ là uống nhiều nước quá nên ngất đi thôi.”
Không biết là do lời nói của Bạch Yên hay do cú ngã vừa rồi! Bạch Thông từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn xung quanh.
Thấy Bạch Thông không sao, nước mắt mẹ Bạch lại không thể ngừng, bà ôm chặt cậu ấy, nức nở: “Nếu con có mệnh hệ gì, mẹ biết phải làm sao đây!”
Thấy mẹ Bạch, người luôn kiên cường, đang khóc nức nở, Bạch Thông cũng bật khóc òa theo, nửa là vì thoát chết trong gang tấc, nửa là vì thấy mẹ mình khóc thương mình như vậy.
Tiếng khóc của Bạch Thông và mẹ Bạch hòa vào nhau, tạo nên một khung cảnh đầy xúc động. Nhiều năm sau, khi nhớ lại cảnh này, cậu ấy sẽ nghĩ về tuổi thơ kết thúc sớm của mình và cảm giác mình đột ngột trưởng thành.
Tuy nhiên vào lúc này, Bạch Thông còn chưa biết rằng cậu ấy sắp phải đối mặt với một địa ngục trần gian như thế nào...
Sau một hồi khóc lóc, mẹ Bạch dần thoát khỏi nỗi buồn. Con trai đã sống sót trở về, những cảm xúc vừa rồi cũng tan biến.
Nhìn thấy sắc mặt mẹ Bạch dần trở nên không tốt, Bạch Thông cũng cảm thấy bất an, thậm chí là sợ hãi, không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin