Bạch Thông hòa mình vào đám trẻ, thỉnh thoảng lặn xuống nước rồi bắt một con cá lên xem kích thước. Nếu quá nhỏ, cậu ấy sẽ chê và ném trả lại, nếu cá tạm được, cậu ấy sẽ ném lên bờ.
Bạch Yên nghĩ ngợi một chút, dùng cành liễu đan một chiếc giỏ đơn giản để đựng cá.
Thấy vậy, mấy đứa trẻ khác mắt sáng lên, đồng loạt nói: “Giúp bọn tôi đan một cái với.”
Khoảng cách giữa bọn trẻ nhanh chóng bị lãng quên.
Bạch Thông hả hê nhìn lũ bạn, chị của cậu ấy là người thế nào mà cậu ấy còn không hiểu rõ.
Quả nhiên, giây tiếp theo tiếng Bạch Yên vọng tới: “Không đan.”
Nói xong, Bạch Yên cười với bọn trẻ rồi lại ngồi dưới gốc cây.
Bị từ chối không thương tiếc, tất cả đều không hài lòng nên ngay cả Bạch Thông cũng không được ưa chuộng nữa. Vì vậy, Bạch Thông cũng có chút không vui.
Dòng nước sông dần dần xóa tan cái nóng mùa hè, mặt trời dần dần dịch chuyển, cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
“Cẩu Thặng, đến lúc về rồi.” Thuấn Tử dùng áo khoác gói cá lại rồi gọi Bạch Thông.
Bạch Thông đang nhắm vào một con cá lớn, sợ làm nó chạy mất, cậu ấy chỉ vẫy tay với Thuấn Tử.
Thuấn Tử thấy Bạch Thông đang định bắt cá lớn, cũng không đi nữa, đặt cá xuống rồi chú ý theo dõi hành động của Bạch Thông.
Bạch Thông thấy con cá béo mập trước mặt, mắt sáng lên lặng lẽ lội qua vùng nước cạn.
Con cá dừng lại, mở miệng hai lần rồi nuốt chửng con giun mà Bạch Thông thả xuống. Bạch Thông thấy vậy, lao tới như một con hổ vồ mồi.
Cậu ấy đã túm được đuôi cá! Trong lòng Bạch Thông hân hoan nhưng ngay lập tức, con cá vùng vẫy mạnh làm cậu ấy buông tay.
Con cá trắm cỏ nặng tầm hai, ba cân, Bạch Thông làm sao cam lòng buông tay, vô thức bơi theo hướng con cá chạy.
Tuy nhiên, đến giữa dòng sông thì con cá đã biến mất, Bạch Thông tức giận đập mạnh xuống nước. Đang lúc định bơi về, cậu ấy đột nhiên cảm thấy chân mình như bị thứ gì đó quấn chặt.
Bạch Thông trợn to mắt, ra sức đập nước, trong đầu tràn đầy nỗi sợ hãi.
Bạch Thông bị đuối nước!
Mấy đứa trẻ đi cùng Bạch Thông có chút bàng hoàng, sau đó hai đứa lớn nhanh chóng lao xuống nước, trong đó có Thuấn Tử.
Khi Thuấn Tử đến gần Bạch Thông, cậu nhóc đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang cọ vào chân mình và có xu hướng quấn lên. Lập tức, cậu nhóc nhớ đến những câu chuyện bà kể về những con ma nước, toàn thân run lên bần bật, “Chạy mau, có ma da!”
Tiếng hét của Thuấn Tử làm cậu bé khác cũng sợ hãi, cả hai cùng hoảng loạn bơi ra khỏi nước.
Khi Thuấn Tử và cậu bé kia lên bờ, họ thấy những đứa trẻ nhỏ tuổi khác đã sợ hãi bỏ chạy, còn Bạch Yên cũng trông như bị dọa choáng váng.
Thuấn Tử nghiến răng, “Chúng ta đi tìm người tới cứu.”
Nói xong, Thuấn Tử kéo cậu bé kia chạy đi. Khi đã rời xa bờ nước, Thuấn Tử cảm thấy một linh cảm mơ hồ rằng lần này có lẽ không thể cứu được Cẩu Thặng.
Bạch Thông vùng vẫy trong nước, dần dần sức lực của cậu ấy cạn kiệt… Dường như cảm nhận được không có ai đến cứu mình. Bạch Thông cảm thấy mơ hồ và có chút muốn khóc.
Cậu ấy mới chỉ chín tuổi, thịt còn chưa ăn đủ, lẽ nào đã phải chết?
Ánh mắt của Bạch Yên xuyên qua mặt nước, nhìn thẳng đến đáy sông, nơi có một người phụ nữ mờ ảo, thậm chí không có mặt, đang kéo chân Bạch Thông xuống nước.
Bạch Yên nheo mắt, khẽ hét lên: “Nghiệt chướng!”
Bạch Thông mơ hồ thấy chị của cậu ấy chạy về phía sông, cậu ấy càng vùng vẫy mạnh hơn. Không biết tại sao, cậu ấy lại không muốn chị đến gần.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin