Xem Mệnh

Chương 18:

Chương Trước Chương Tiếp

“Chúng tôi vừa đi qua đồng, không thấy mẹ cháu ở đó.” Người phụ nữ nhẹ nhàng dẫn dắt.

Bà Trương siết chặt vai Bạch Yên, điều này bà chưa dạy cô!

Trong giây lát, bà Trương lo lắng không thôi.

Bạch Yên lắc đầu, “Nhà cháu vừa mới chuyển từ thôn bên cạnh đến, ruộng nhà cháu ở thôn Bạch Gia.”

Nghe vậy, người phụ nữ nhìn Bạch Yên một cách hoài nghi nhưng nghĩ đến tuổi của cô, chắc chắn không thể nói dối, cô ta mới bước qua trò chuyện với đồng nghiệp.

Người phụ nữ hỏi thêm Bạch Yên vài câu nữa, sau khi chắc chắn nhà cô chỉ có một đứa trẻ, người của kế hoạch hóa gia đình mới đi sang nhà khác.

Khi thấy họ đi rồi, bà Trương mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ véo má Bạch Yên rồi dẫn cô vào nhà lấy kẹo của cháu bà cho cô.

“Thông minh quá.” Bà Trương cười nói.

Có vẻ như được khen làm cô ngượng ngùng, Bạch Yên nở nụ cười rụt rè.

Khi bà Trương không để ý, Bạch Yên nhìn ra ngoài, thấy người của kế hoạch hóa gia đình vẫn đang kiểm tra từng nhà.

Trong số họ, đa số đều có vẻ không đành lòng, có thể thấy họ làm việc này vì trách nhiệm. Nhưng có một hai người, lại vui thú với việc làm đao phủ.

Người phụ nữ vừa rồi có nếp nhăn dọc dưới mắt, mắt xanh xao, quầng thâm, tròng mắt đỏ ngầu, xung quanh thấy rõ lòng trắng, là tướng ác nhân.

***

Vương Thu Phân và ba người phụ nữ khác nhanh chóng đi vào núi, họ biết những người của kế hoạch hóa gia đình cũng sẽ tìm kiếm một vòng trong núi nhưng may mắn là họ không đi sâu vào núi.

Vương Thu Phân nhanh chóng bước đi trên con đường bùn lầy, khi đi qua một con dốc, cô ấy bất ngờ trượt chân, chưa kịp hét lên, Vương Thu Phân đã ngã mạnh xuống đất.

Hỏng rồi. Vương Thu Phân cảm thấy tuyệt vọng, cơ thể đau rát vì bị cành cây và cỏ dại quẹt phải, cô ấy biết mình ngã rất nặng.

Ngay cả những người bên cạnh cũng đều sợ hãi, họ vội vàng đỡ Vương Thu Phân dậy. Một người phụ nữ nhanh chóng hỏi: “Cô thế nào, có đau bụng không?”

Trong số họ, Vương Thu Phân là người mang thai tháng lớn nhất.

Vương Thu Phân xua tay, mãi lâu sau cô ấy mới hồi phục lại. Sau đó, cô ấy phát hiện ra mình dường như không có cảm giác gì đặc biệt, ngoài đau tay chân, bụng không có động tĩnh gì.

Không ai nhìn thấy trong chiếc túi nhỏ mà Vương Thu Phân mang theo lóe lên một tia sáng yếu ớt, bàn bát quái bằng gỗ đào khẽ nứt thành hai nửa.

...

Buổi trưa, Bạch Yên cẩn thận khắc một tấm bảng gỗ trong tay. Loại gỗ này là gỗ đào hoa tâm, mặc dù tên gọi như vậy nhưng thực chất nó là gỗ cây hương xuân.

Cây hương xuân ở thời nhà Đường từng được dùng làm cống phẩm, nhưng ở triều đại này lại là món ăn thông thường của dân chúng. Khi thấy Bạch Dũng chặt ít cành cây bên cạnh đầu ruộng về phơi khô làm củi đốt, cô nhận ra cây này đã nhiều năm tuổi, liền làm nũng xin một ít đoạn gỗ có thể dùng được, sau đó bắt đầu dùng dao khắc lên.

Do ở đây có nhiều cây đào hoang, người dân trong làng thường khắc những món đồ như lược dùng trong nhà, nên việc tìm dao khắc cũng không khó khăn, ví dụ như Bạch Dũng cũng có một cái.

Bạch Yên hơi nhíu mày, động tác dưới tay càng trở nên thận trọng hơn. Chỉ còn một nét nữa là hoàn thành cả đoạn phù văn. Đúng lúc đó, một cậu bé khoảng tám, chín tuổi lén lút tiến đến sau lưng Bạch Yên, chuẩn bị âm thầm đẩy cô một cái.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)