Về sau vấn đề cho hai đứa trẻ đi học thì đành nghĩ cách sau.
Bên ngoài, Bạch Yên thấy họ cuối cùng cũng bàn bạc xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Yên nhận ra kiếp này cho đến giờ, tất cả kỹ năng của cô đều được dùng cho những chuyện nhỏ nhặt thế này. Ban đầu, sư phụ dạy cô những kỹ năng này là để cứu đời giúp dân, nếu ông biết được, chắc chắn ông sẽ cau mày thêm vài nếp nhăn.
Tuy nhiên, cô và ông già đó đã hết duyên, tình cảm đã dứt, từ nay về sau không còn chút liên quan gì.
***
Lại một buổi sớm.
Khi Bạch Yên vừa hấp thụ một chút tử khí phương Đông vào mắt, cô nghe thấy tiếng gọi cửa khẩn thiết của bà Trương hàng xóm.
“Cô bé, dậy mau, mau lên núi, người của kế hoạch hóa gia đình đến kiểm tra rồi!”
Vương Thu Phân giật mình ngồi bật dậy, lẽ ra giờ này cô ấy và Bạch Dũng đã ra đồng nhưng vì tháng mang thai đã lớn, Bạch Dũng bắt cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, cộng thêm đêm không ngủ ngon, cô ấy mới ngủ quên.
Nhưng giờ nghe bà Trương gọi, cô ấy không thể ngồi yên được nữa, cả người có chút hoảng loạn. Không phải cô ấy không trải qua việc này nhưng nếu bị người của kế hoạch hóa gia đình phát hiện, cô ấy có thể bị ép phải phá thai, trong làng đã có phụ nữ bị bắt đi rồi, về nhà thì không còn đứa trẻ. Hậu quả này quá nghiêm trọng, Vương Thu Phân không thể chịu nổi.
Nhưng Bạch Yên mới hai tuổi, để cô bé ở nhà một mình, Vương Thu Phân không yên tâm.
Vương Thu Phân chuẩn bị vài cái bánh bao và bình nước dắt tay Bạch Yên đi nhanh ra ngoài. Cô ấy không để ý thấy Bạch Yên lén lút nhét bàn bát quái treo trên giường vào túi nhỏ đựng đồ ăn.
Thiên nhãn của Bạch Yên đã hoàn toàn mở sau một năm, tuy tu vi còn thấp nhưng nhìn thấy những thứ cô muốn thấy vẫn không có vấn đề gì.
Bạch Yên thấy lần này Vương Thu Phân lên núi e là gặp phải chuyện không hay nên cô mới cẩn thận nhét bàn bát quái, pháp khí này vào túi của Vương Thu Phân. Tuy bàn bát quái là do cô đích thân nuôi dưỡng nhưng dùng để làm phong thủy cục cho Vương Thu Phân, do đó nó cũng không thể tránh khỏi nhiễm khí của cô ấy, tạm thời dùng nó làm bùa hộ thân cũng được.
Vương Thu Phân đặt Bạch Yên vào lòng bà Trương rồi đi theo nhóm phụ nữ trong làng cùng lên núi tránh người của kế hoạch hóa gia đình, sau đó cùng họ đi vào núi.
Bạch Yên chép miệng, khuôn mặt không biểu lộ chút lo lắng nào.
Bà Trương thấy Bạch Yên vẻ mặt ngây thơ, nghĩ cô nhỏ như vậy làm sao hiểu được chuyện gì, liền kéo một chiếc ghế ngồi trong sân, bắt đầu dạy cô phải nói gì nếu gặp người của kế hoạch hóa gia đình.
Bạch Yên ngoan ngoãn ngồi đó, bà Trương nói câu nào, cô học theo câu đó.
Bà Trương nhìn Bạch Yên, cô như người lớn thu nhỏ, nghiêm túc học theo lời bà, liền cảm thấy yêu thương không nỡ rời, “Thật là một đứa bé đáng yêu.”
Không trách được Vương Thu Phân dù có thai nhưng vẫn luôn quan tâm đến cô như vậy.
Bạch Yên bị bà Trương ôm chặt vào lòng, đến mức lật cả mắt.
Một lát sau, người của kế hoạch hóa gia đình đến, một người phụ nữ trong số đó cười rất thân thiện, làm người khác nhìn vào liền cảm thấy gần gũi, cô ta bước thẳng tới trước mặt Bạch Yên, “Cháu bé, mẹ cháu đâu rồi?”
Bạch Yên nhìn cô ta, sau đó giả vờ như bị dọa sợ, chui vào lòng bà Trương, một lúc sau, khi người phụ nữ bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, Bạch Yên mới mở miệng: “Mẹ cháu đi làm rồi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin