Vì ở đây không có ai có thể nhìn thấy linh thể của anh nên Bạch Yên không hề sợ hãi, cô nheo mắt trêu chọc: “Tôi tìm được cho anh một bạn chơi cùng! Anh thấy thế nào?”
Chó mực rất có linh tính, còn Tư Bạch Dạ bây giờ cũng không có nhiều trí tuệ! Hai người họ vừa vặn bù đắp cho nhau.
Bạch Yên cũng không mong đợi Tư Bạch Dạ đưa ra ý kiến gì! Cô quay đầu lại chú ý đến chú chó con, nhịn không được, Bạch Yên hôn nhẹ lên đầu nó rồi tấm tắc nói: “Quả nhiên là duyên phận đã đưa mày đến với ta.” Vừa hay cô đi ngang qua đây, vừa hay nó bị bỏ rơi, chẳng phải là số mệnh sao?
Tư Bạch Dạ nhìn thấy Bạch Yên vì chú chó con mà trở nên vui vẻ hẳn lên, nhân lúc cô quay đầu đi, anh mím môi lại.
Khi màn đêm buông xuống, Bạch Yên đã mua một túi sữa dê! Sau đó, cô ôm chú chó con mới nhặt được trở về khách sạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây